"Cô xứng sao? "Một câu nói của anh, tàn nhẫn khắc sâu vào trong lòng của cô sự đau đớn đến tê tái. Cô không xứng! Phải rồi, cô làm sao có thể xứng với anh đây? Nhưng mà, cô yêu anh, yêu anh bằng tất cả sinh mệnh của cô! Cô đau lòng, anh có thấu hay không? Anh xem thường cô, anh khinh bỉ cô. Mỗi một cái ánh nhìn chán ghét của anh lại giống như là một lưỡi dao găm rạch tới. Vết sau chất chồng lên vết trước, chưa giây phút nào là có thể đón nhận sự bình yên.
Yêu anh, là cô sai, bởi vì cô không xứng với anh, bởi vì cô là một người phụ nữ hèn hạ, không từ thủ đoạn để đạt được những thứ mình muốn. Ngay từ bé, cô đã phải vất vả chắt chiu từng đồng. Còn anh? Anh sinh ra đã mang trong mình cái thân phận vương giả, anh làm sao có thể hiểu được nỗi lòng của những con người bạc phận như cô? Cô không xứng với anh, mãi mãi cũng không xứng!
Cô muốn sánh bước cùng anh, nhưng chắc có lẽ là chẳng thể nào rồi. Bởi vì, cô chẳng là gì trong cuộc đời của anh cả. Bởi vì, cô là một người phụ nữ thật đê hèn. Nếu như đến một ngày cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, liệu cô có thể buông tay anh hay không?