Từng tia nắng len lỏi xuống trần gian, một ngày mới lại bắt đầu với những gì được cho là tinh khôi nhất….
Ở một căn phòng nào đó…..
“Chết mất! Muộn giờ rồi. Huhuhu…..”
Lãnh Băng Băng cuống quýt mặc quần áo, sửa soạn đầu tóc. Đây là buổi đầu tiên cô đi làm, vậy mà cô lại dậy muộn. Xưa nay cô đều có thói quen dậy rất sớm để tập thể dục và dọn dẹp mọi thứ, tất cả cũng tại tên nào hôm qua làm cả đêm cô cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ đến nụ hôn chuồn chuồn lướt đó, rồi hình ảnh của hắn cứ lượn đi lượn lại trong đầu cô tựa âm hồn không tan, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng cả sớm mai. Kết quả, sáng nay cô ngủ quên.
Sau một khoảng thời gian ngắn, cô nhanh chóng lao ra đường để kịp bắt xe.
Mới sáng sớm nhưng không khí sinh hoạt đã tấp nập cả khu phố, mọi người ai ai cũng bận rộn cho một ngày mới để chạy đua thời gian, chạy đua với công việc.
Còn cô, đợi bắt xe. Thật tiếc! Trên đường không có nổi một chiếc cho cô đi.
Lãnh Băng Băng luống cuống, gương mặt lo lắng đến cực độ. Cô thầm mắng trong đầu:
“Tất cả là tại anh! Lăng Thần Nam! Không hiểu tại sao hôm qua tôi lại có thể cảm động anh được chứ.”
“Tôi không nghĩ cô lại dậy muộn như vậy. Tôi đợi 30 phút rồi đấy.”
Một giọng nói “quen thuộc” vang lên. Lãnh Băng Băng giật thót người quay sang, là hắn. Vừa nhắc đến đã xuất hiện rồi, kiếp trước cô nợ nần gì hắn mà sớm ngày hắn đến đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-yeu-anh-sao/90674/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.