Cả buổi chiều cô chẳng hề gặp mặt ba mẹ ruột, kể cả cô chị song sinh của mình. Nghe nói Ly Thư thì đang sống ở một biệt thự khác gần trường, nhưng vì cô chuyển về đây nên ngày mai Ly Thư cũng chuyển về luôn. Ba mẹ ruột thì đang công tác bên mốt mới về. Cô còn chưa biết mặt ba ruột mình.Ăn cơm tối xong cô vào căn phòng xa hoa đó tắm, cảm giác như những thứ này không phải của cô, mà là ai đó đang cho cô mượn, thế là tự mình cẩn thận từng li từng tí.
Nửa đêm cửa phòng cô bật mở, cô lạ giường nên chưa ngủ được, nghe tiếng động bất giác tim đập liên hồi, nhớ lại cảnh tưởng kẻ sát nhân kia đâm nhiều nhát dao vào người phụ nữ, và nhớ lại cảnh rượt đuổi của kẻ sát nhân trong đêm tối bất giác làm cô sợ run người.
-“Chị ơi.”
Nghe giọng nói quen thuộc cô mới thở phào. Với tay bật đèn ở đầu giường, vuốt vuốt tóc mình mấy cái rồi mới nhìn Mạnh Quân đang ôm gối đứng trước cửa phòng mình.
_Sao chưa ngủ.
-“Ngủ không được, từ nhỏ đến lớn em đã bị chứng bệnh sợ bóng tối, em thường thức đêm ngủ ngày mà.”
_Vậy, sao đi học được.
-“Cái này từ từ em kể chị nghe, nói cho chị biết một bí mật.”
_Bí mật.
-“Vâng, nhưng trước khi nói cho em hôm nay ôm chị ngủ nhé.”
Cô nhíu mày, mặc dù người nhà nhưng chưa thân thiết đến mức đó mà. Chưa kịp phản bác đã thấy nó ôm gối chui vào chăn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi/2351855/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.