Cuộc đời cần phải trải qua nhiều khốn khổ mới ngẫm ra giá trị sống thực sự của nó.
****
Đáng lí ra đến nhà tình thương này sẽ về trong ngày nhưng có lẽ nhờ nhiều bạn năn nỉ ỉ ôi đòi ở lại một đêm nhiều quá nên thầy cô đành cắn răng bặm môi chấp nhận.
Nhưng điều kiện của thầy cô là sáng phải về trường sớm.
Đối với cuộc vui chưa tàn mà, đâu ai quan tâm chuyện đó, cứ vui trước tính sau nên ai cũng gật đầu điên dại.
Giống như dã ngoại vậy, có bạn còn tự động xin đứng ra xuống núi mua đồ nướng, còn nhiều bạn trên này chuẩn bị đồ, nói chung có vẻ ai cũng nhiệt tình.
Chỉ có riêng cô, đứng một góc nhìn xung quanh, cảm tưởng như thế giới của mọi người cô không thể nào hòa nhập được vậy?
Lạc lõng, cô đơn.
Đó là suy nghĩ duy nhất của cô lúc này.
Chắc có lẽ mọi người thấy cô nhàn rỗi nên cũng nhờ vả đi lấy củi hộ về để xiên thịt nướng.
Nghĩ cũng không có gì nên lập tức đi luôn. Vì để xiên nên cô đành tìm những cây nhỏ tươi nhưng chắc. đi mãi đi mãi, đến khi trượt dốc té mới biết mình đã đi quá xa.
Chân đau muốn khóc, thế nhưng cô lại không khóc được. Tự cười giễu cợt, tự hỏi cô có phải con người không.
Càng về đêm trời càng lạnh. Lúc này đứng lên đi cũng không được, mà ngồi cũng không xong, kêu cứu càng không thể. Cô cảm thấy bất lực giống hệt đêm trước bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi/2351851/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.