Kí ức của Địch Vân về Đông Phương là hình ảnh ấm áp ở nông thôn đơn sơ, hắn thấy được căn nhà nhỏ trước kia sư phụ cùng sư muội cư ngụ, còn có một nam một nữ trong viện luyện kiếm, mặt sau sân là con trâu lớn đang cày ruộng. Đáng tiếc dù là mộng, Địch Vân vẫn cảm thấy mộng này rất chân thật, hắn cảm nhận được rõ ràng khung cảnh hư ảo trong mơ. Trong căn phòng kia, người luyện kiếm kia, đại ngưu kia, đến tận sau này hắn mới biết, tất cả, tất cả những thứ đó đều không phải là ấm áp đang tồn tại, mà là lừa gạt đang bắt đầu. Nhớ đến, những mảnh ấm áp vụn vặt kia lại khiến cho hắn thương tích đầy mình.
Địch Vân thấy được bản thân khi còn sống, bao nhiêu người cười hắn ngốc, cười hắn si tình, cười hắn không biết gì cả. Vàng bạc tài bảo, tuyệt thế võ công, hắn cười chính mình đang ở trong phúc mà không biết phúc. Mà thứ đó cũng không phải là thứ hắn muốn, hắn hai bàn tay trắng, không công dâng lên cả tấm lòng… Trong mộng có một hồng sam nam tử, mi mục như họa, võ công trác tuyệt, khí độ bất phàm. Địch Vân nhìn, người nọ hẳn chính là Đông Phương Bất Bại. Người kia đối với hắn tuyệt đối tín nhiệm, tuyệt đối coi trọng. Người khác đều nói Đông Phương giáo chủ thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính khôn lường, mà người kia còn chưa vô cớ tức giận với hắn, hắn vì sao lại làm như không thấy, ngược lại đối xử với y cực kỳ tệ chứ?
Chuyện tình yêu của Địch Vân và Đông Phương Bất Bại giống như một câu chuyện vĩnh hằng viết mãi cũng chẳng đến hồi kết. Địch Vân sống một đời, chỉ tôn thờ duy nhất một người, Đông Phương chính là chấp niệm trong lòng hắn, một chấp niệm mà hawsnphari dùng cả cuộc đời để đánh đổi…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.