Đông Phương Bất Bại bị hắn ôm chặt có chút đau, có loại cảm giác sắp hít thở không thông, hai người dính sát vào nhau, cảm nhận được hô hấp đối phương. Y không hề giãy giụa, lẳng lặng để hắn ôm. Nghe hắn một lần lại một lần gọi tên mình, đôi môi hơi hơi khép mở, “Ta ởđây.”
Địch Vân cảm thấy bản thân như sắp điên rồi, không thể buông tay, không dám buông tay. Hắn sợ chỉ cần buông lỏng tay, người nọ sẽ biến mất, hắn sợ chỉ cần buông lỏng tay người nọ sẽ như giấc mơ chợt tỉnh. Lại ôm thật chặt, tim đập nhanh khó có thểức chế. Hắn nhớ rõôn nhu của người nọ, quan tâm của người nọ, chiếu cố của người nọ, nhất cử nhất động của người nọ, tất cả những gì thuộc về người nọ. Hắn bỗng nhiên phát hiện, nếu một ngày nào đó trên đời này thiếu mất Đông Phương, bản thân cũng không còn lí do tiếp tục sống. Hắn phát hiện người nọ cơ hồ là sự tồn tại duy nhất.
Địch Vân miên man suy nghĩ, lại càng nghĩ càng không thể bình tĩnh, tim đập nhanh từng nhịp từng nhịp. Một cái ôm đơn giản căn bản không thể bình ổn kích động, không đủ, chưa đủ!
Trong lòng Địch Vân nhất thời rất phiền toái, trong đầu ong ong, một loại ý niệm liên tục kêu gào. Hắn chỉ cảm thấy như vậy không đủ, vẫn chưa đủ, lại không biết phải nói như thế nào.
“Ngươi……”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn thật lâu không cóđộng tác, mở miệng hỏi, vừa nhấc đầu mở miệng, chưa kịp nói câu sau, đôi môi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-bat-phong-do/2331287/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.