Chương trước
Chương sau
Địch Vân lại đánh giáĐiền Bá Quang một chút, trong trí nhớ hình như có một nhân vật nhất hào như vậy, võ lâm hảo thủ thượng nhất lưu, chỉ là danh tiếng không tốt lắm, tính tình lỗ mãng bất chính bất tà, danh môn chính phái đối với hắn đều chán ghét.
Điền Bá Quang như trước ngồi yên, tay phải mang theo đao, nụ cười trên mắt từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa biến mất, một đôi mắt đào hoa loạn chuyển.
Vài đệ tử Hành Sơn biết đối phương là Vạn dặm độc hành Điền Bá Quang đều cả kinh, cũng không dám mạo muội tiến lên, võ công của Điền Bá Quang không phải người như bọn họ có thểđối phóđược.
“Hán tử say rượu kia là một tên tiểu tặc, trộm đồ của bằng hữu ta.”Ánh mắt Điền Bá Quang đảo qua, thấy bọn họ không dám tiến lên, mới nói:“Vốn nghĩđến lấy lại, ai ngờ người nọ không biết chết còn muốn đả thương người, đao của gia tất nhiên hạ thủ bất lưu tình a.”
“Phi!” Đệ tử phái Hành Sơn cầm kiếm trên tay phi một tiếng, mắng:“Ai tin lời của ngươi, giết người còn muốn đổ tội.”
“Tin hay không tùy ngươi.”Điền Bá Quang không nộ không giận, nghiêng đầu đối với thiếu niên bên cạnh nói:“Nơi này thật náo nhiệt, nhưng chúng ta phải đi a?”
Thiếu niên nhíu mày, “Đồ vật của ta còn chưa tìm được.” Nói xong nhìn lướt qua bốn đệ tử Hành Sơn.
Điền Bá Quang chọn mi, con ngươi luân chuyển đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, ha ha cười nói:“Ngươi không phải hoài nghi bọn họ lấy đồ của ngươi đi?”
Vài đệ tử Hành Sơn đánh không lại Điền Bá Quang, đành nhận ủy khuất, lại nghe thiếu niên kia nói xong, còn vu oan bọn họ làđạo tặc, cả giận nói:“Tuổi còn nhỏ, sao miệng lại bẩn như thế!”
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, cầm lấy thanh trường kiếm, khẩu khí khô cằn nghe không ra chút cảm xúc, nói:“Ta đang muốn đi tìm các ngươi, tối hôm qua còn không phải các ngươi lấy mất ngọc bội của ta.”
Địch Vân nghe được hai chữ‘ngọc bội’, trong lòng hiểu được tám phần, nguyên lai ngọc sức trong ngực hắn thật sự là của thiếu niên này a. Hắn vốn muốn nhanh chóng đem ngọc bội này trả lại cho người nọ, thoạt nhìn khối ngọc này đối với thiếu niên rất trọng yếu.
Nhưng Địch Vân còn không kịp lên tiếng, bên kia bỗng nhiên đánh rộ lên. Thiếu niên bỗng dưng khuynh thân, thân pháp cực nhanh, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Chỉ làĐịch Vân nhìn xong không khỏi nhíu mày, võ công thiếu niên này thật tốt a, nhưng vẫn là một hài tử chưa lớn, kinh nghiệm giao thủ không nhiều, hơn nữa kiếm trong tay cũng không phải lợi khí gì, khó tránh khỏi có chút chịu thiệt. Càng huống chi bốn đệ tử Hành Sơn kia vừa rồi bị vu oan, còn đang nổi nóng, đều rút kiếm ra khỏi vỏ, lấy bốn đánh một.
Địch Vân đứng lên, thiếu niên cùng bốn người kia đánh ra khách sạn,“Chúng ta đi nhìn một chút đi?” Nói xong nhìn về phía Đông Phương Bất Bại vẫn đang an tọa.
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói:“Đồng bạn của hắn cũng không sốt ruột, ngươi gấp cái gì?”
Địch Vân cười cười, sờ sờ cái mũi, xác thực, hắn luôn thay người xa lạ lo lắng. Điền Bá Quang kia còn đang an an ổn ổn ngồi uống trà, nghe được đối thoại của bọn họ, nói:“Tuy rằng là một địch bốn, bất quá ta tin tưởng hắn ít nhất có thể duy trì hơn trăm chiêu.”
Đông Phương Bất Bại cũng không đểýđến hắn, Địch Vân đứng không tọa hạ, nói:“Tóm lại là một hài tử, huống hồĐông Phương không phải cũng không quen nhìn những người này ỷđông hiếp yếu?”
Đông Phương Bất Bại không biết Địch Vân nhìn thiếu niên này lại nghĩ tới mình. Lúc trước hắn cũng là một thiếu niên, chỉ là không có một thân võ công như người nọ, không có tư chất như người nọ, không có bình tĩnh như người nọ, hắn vẫn chỉ là một ngốc tiểu tửở nông thôn. Có rất nhiều điểm bất đồng, nhưng vẫn làm cho Địch Vân có chút cảm khái.
“Ngươi không giúp hắn lại đứng xuất thần.” Thanh âm Đông Phương Bất Bại vẫn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Khi Địch Vân phục hồi tinh thần, hồng sam nhân kia đãđứng ởđại môn khách sạn. Địch Vân cười cười chạy nhanh qua. Nói người nọ lãnh huyết như thế nào, khóđoán ra sao, hắn lại chỉ cảm thấy người nọ am hiều lòng người, chỉ thấy người nọôn nhu hòa nhã.
Trên đường tuyết đọng khá dày, rất lạnh. Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại đứng ở cửa, chỉ cảm thấy gió quét ở trên mặt, đông lạnh đến đau nhức.
Lách người đi trước, Địch Vân không nói chuyện, vóc người hắn so với Đông Phương Bất Bại cao hơn một chút, có thể giúp y chắn chút phong tuyết.
Thiếu niên cùng bốn đệ tử Hành Sơn ở trong tuyết đánh nhau, trường kiếm vung lên, đem hoa tuyết phiên nhiên phi vũ. Một người cùng bốn người đối trận, xác thực có phần miễn cưỡng. Nhìn kỹ, thiếu niên kia đang ở thế bại phong.
Điền Bá Quang cũng đi ra, mang theo bội đao của hắn, đứng ở trong tuyết. Một thân bạch sắc hoa bào, có vẻ phi thường tiêu sái, đề khí nói:“Thế nào? Lúc này cần ta hỗ trợđi?”
Thiếu niên nhíu nhíu mày, động tác trên tay không hề ngừng lại. Kiếm pháp của y có chút quỷ dị, bất đồng với những chiêu thức bình thường, làm cho người ta không thể hiểu được, “Không cần.”
Điền Bá Quang nghe thấy vẫn chỉ cười, người nọ rõ ràng ở thế hạ phong, lại vẫn cắn răng kiên trì, một cỗ quật kính nhi (khí thế quật cường) thực khiến người không có biện pháp.
Đông Phương Bất Bại nhìn lướt qua bên cạnh Địch Vân, thấy đối phương cau mày, không khỏi mở miệng nói:“Danh môn chính phái đều khi dễ người như vậy sao?” Nói xong tay phải run lên, trong tay áo xuất ra thứ gìđó, trong nền hoa tuyết đang rơi vẽ nên một đạo ngân quang.
Một đệ tử Hành Sơn đột nhiên khóc thét, lảo đảo nhào vào trong tuyết, lui thân thể, ôm tay phải, trường kiếm trong tay đã sớm ném ra ngoài, dừng ở bên trong tuyết đọng.
Địch Vân từng thấy qua Đông Phương Bất Bại luyện công, hai người lúc mặt trời mọc luôn đến đỉnh núi Hắc Mộc nhai luyện công, cho nên lúc này thấy Đông Phương Bất Bại xuất thủ cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là bên cạnh Điền Bá Quang không khỏi ngẩn ra, hắn nhìn ra Đông Phương Bất Bại võ công cao hơn người đồng hành của mình, lại không nghĩ rằng cao hơn như thế nhiều. Thế nên vừa rồi đối phương xuất thủ, hắn không thể thấy rõđộng tác của y.
Binh khí Đông Phương Bất Bại tất nhiên là ngân châm, một chiêu vừa rồi, ngân châm trực tiếp đâm vào trên tay một đệ tử Hành Sơn, theo mu bàn tay đi vào, lập tức xuyên qua bắn thẳng vào trong tuyết.
Mà đệ tử Hành Sơn kia chỉ biết bản thân trúng ám thanh tử (ám khí),lại ngay cả hình dáng của ám thanh tử kia cũng không nhìn thấy, đau đớn lăn lộn trên nền đất.
Thiếu một đối thủ, vài đệ tử Hành Sơn còn lại cũng giật mình một chút. Thiếu niên bắt lấy thời cơ, lập tức đứng ở thế thượng phong. Điền Bá Quang kia lúc này bỗng nhiên phi thân lên, điểm vào huyệt đạo ‘Đại chuy’‘Thần đường’ của ba người kia, đem bọn họ ném vào trong tuyết.
Thiếu niên thấy Điền Bá Quang lúc này mới xuất thủ, cau mày, không quan tâm đến hắn. Điền Bá Quang cười nói:“Ta biết ngươi không cần ta hỗ trợ, chỉ là hôm nay khí trời rất lạnh, gia đều đông lạnh thành băng a.”
Thiếu niên không nói chuyện, đem túi tiền của ba người kia moi ra, ném xuống đất, vẫn không tìm được món đồđó.
Địch Vân vừa thấy liền chạy nhanh đến, nói:“Tiểu huynh đệ! Ngươi tìm thứ này phải không.” Nói xong từ trong ngực lấy ra một chiếc ngọc bội, đưa qua.
Thiếu niên nhìn thấy ngọc bội, mắt sáng rực lên một chút, tiếp nhận lại liếc mắt nhìn Địch Vân một cái. Địch Vân cười cười, nói:“Ngày hôm qua ta lấy trên người của hán tử say rượu kia.”
“Ai, tìm nửa ngày nguyên lai làởđây.”Điền Bá Quang hai tay ôm ngực, ở một bên xem náo nhiệt, còn rất cảm khái.
“Trở vềđi.” Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói một câu.
Địch Vân đáp ứng một tiếng, chạy đi, đuổi theo Đông Phương Bất Bại vào khách sạn, bên ngoài quả nhiên rất lạnh.
Địch Vân vừa mới tiến vào khách sạn, chợt nghe thanh âm Điền Bá Quang ở phía sau,“Ôi chao!” một tiếng, kêu lên:“Như thế nào lại chạy a.” Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong tuyết đâu còn thân ảnh của thiếu niên kia, chỉ còn lại một mình bạch sam quý công tử.
Điền Bá Quang thấy người chạy xa, cũng không đuổi theo, trở về khách sạn. Địch Vân có chút buồn bực, hắn sao lại không đuổi theo, ngược lại một bộ cười hì hì, nửa điểm cũng không lo lắng.
Đông Phương Bất Bại chỉ thoáng nhìn, hừ nhẹ một tiếng, ngồi xuống. Địch Vân muốn đun chút trà nóng, để y đặt tay lên, sưởi ấm.
“Đa tạ hai vị tương trợ.”Điền Bá Quang tiến vào, đối bọn họ tùy ý bếôm quyền.
“Bổn tọa không phải giúp ngươi, các ngươi không phải người cùng đường.”Đông Phương Bất Bại một chút không cho hắn mặt mũi, vân đạm phong khinh nói.
Điền Bá Quang sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng, lại vui vẻ, cười nói:“Ta cùng hắn đương nhiên là người cùng đường. Không bao lâu nữa hắn sẽ trở về tìm ta.”
Địch Vân có chút khó hiểu, chỉ làĐông Phương Bất Bại cũng không nói gì, mà vô tình nhìn lướt qua, trên cổ tay áo bạch sam thêu viền vàng của Điền Bá Quang, lộ ra một sợi tơ hồng.
Địch Vân vì vậy mà giật mình, không khỏi buồn cười, xem ra kinh nghiệm giang hồ của hài tử kia vẫn còn rất ít, trách không được……
Sau khi hai người dùng qua thức ăn sáng, Đông Phương Bất Bại nói có thể chậm rãi màđi, thưởng thức một phen cảnh tuyết cũng tốt, Địch Vân tất nhiên không phản đối. Thu thập mọi thứ, đi vào viện dắt ngựa, cấp Đông Phương Bất Bại choàng tốt ngoại sam mới lên ngựa, rời khỏi khách sạn.
Vài đệ tử Hành Sơn ở trong tuyết vẫn chưa được giải khai huyệt đạo, Địch Vân thầm nghĩ, lấy nội công tu vi của Điền Bá Quang, xem ra bọn họ còn phải đợi rất lâu, chỉ là tuyết lớn như vậy, thời tiết lại lạnh, sợ là dù cho nội lực có cao thâm cũng sẽ bịđông chết.
Nghĩ nghĩ, vẫn là giúp bọn họ giải khai huyệt đạo, sau đó lên ngựa đuổi theo Đông Phương Bất Bại.
Phía trước một người một ngựa chậm rãi tiêu sái, hồng y màu hắc phát bạch sam, thân ảnh gầy yếu hiện lên trong tuyết thực nhu hòa. Địch Vân đuổi theo đi, cười không nói chuyện.
“Ngươi thật hảo tâm a.”Đông Phương Bất Bại thấy hắn phi đến, không khỏi cười nói.
“Bịđông chết cũng thật đáng thương.”Địch Vân cười cười, hắn biết Nhật Nguyệt Thần giáo cùng Ngũ Nhạc kiếm phái đối địch, Đông Phương Bất Bại cũng không thích người của Ngũ Nhạc kiếm phái, mà bản thân lại đi cứu bốn người kia, y cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười.
“Chỉ sợ lúc này ngươi cứu bọn họ, lần tới bọn họ sẽ giết chúng ta.”Đông Phương Bất Bại nói thản nhiên, câu được câu không.
“Ta sẽ cẩn thận,”Địch Vân ngẫm lại cũng đúng, cóđiểm ngượng ngùng, hắn trước kia luôn bị người ta nói ngốc, lạn hảo tâm (hảo tâm đặt không đúng chỗ),sau lại trở nên ổn trọng một ít, lại vẫn không quen làm người lãnh khốc,“Sẽ không để bọn họ tổn ngươi đến ngươi.”
“Nga?” Đông Phương Bất Bại liễm mắt, nhìn dây cương trong tay phải, cách trong chốc lát mới nói:“Ngươi lại không thể luôn đi theo ta.”
Địch Vân nghiêng đầu nhìn y, nói:“Thuộc hạđương nhiên vẫn luôn đi theo giáo chủ, bằng không còn có thểđi nơi nào. Chỉ sợ thời gian dài quáĐông Phương sẽ như người khác che ta ngốc, cũng liền……”
Địch Vân nói tới đây cũng không nói tiếp, nhớ tới trước kia, người xung quanh hắn nhiều như vậy, nhưng không chê bai hắn dường như chẳng có một ai. Bỗng nhiên phát hiện, người như hắn có lẽ vận mệnh đãđịnh như vậy.
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, nói:“Ngươi nếu nói thật, phải nhớ kỹ không được quên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.