Chương trước
Chương sau
Địch Vân nghe Điền Bá Quang có chút sốt ruột. Đông Phương Bất Bại thấy thế liền quét mắt một vòng nhìn người Ôn gia, phủi phủi ống tay áo, đối Địch Vân nói:“Chúng ta đi.”

Địch Vân ngẩn ra, thấy y nâng bước đi ra ngoài, cũng theo đó rời đi. Ôn gia Lão ngũ nhanh chóng dọn thành một đường. Ôn Phương Đạt vung tay lên, đệ tửÔn gia liền mở cửa ra.

Hai người rời khỏi khách sạn, xoay người lên ngựa, vó ngựa hướng đường nhỏ màđi. Trong lòng Địch Vân sốt ruột nhưng cũng có chút băn khoăn, người Ôn gia bảo đắc tội Nhật Nguyệt thần giáo, theo lý mà nói Đông Phương Bất Bại sẽ không buông tha những người này dễ dàng như vậy. Mà tiểu hài tử kia nói như thế nào cũng xem như là bản thân Địch Vân, Địch Vân tất nhiên không quan tâm, mà cùng Đông Phương Bất Bại cũng không hề liên quan. Vì chuyện này mà dễ dàng buông tha người của Ôn gia, Địch Vân cảm thấy có chút băn khoăn.

“Đông Phương……”Địch Vân muốn nói có thể một mình trở về, nhưng lại lo lắng, tuy rằng Đông Phương võ công rất tốt, thật đáng tin cậy, nhưng Ôn gia nhiều người khó tránh khỏi chịu thiệt. Rời đi chẳng phải làđem y đẩy vào nguy hiểm? Nghĩđến đây liền chỉ há mồm, không nói thêm gì nữa.

Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đối phương nhăn lại đôi mày kiếm, như có chút buồn rầu. Không khỏi cười, nói:“Hiện tại không cần trị tội Ôn gia, trong giáo người nhiều như vậy, ta không ra tay chẳng lẽ bọn chúng có thể chạy sao?”

Đông Phương Bất Bại nói xong hơi dừng một chút, lập tức chậm rãi nói tiếp:“Ngươi thực quan tâm tiểu oa nhi kia?”

“A?” Địch Vân đột nhiên nghe hắn hỏi, ngữ khíđối phương câu được câu không,“……Ân, hài tử nhỏ như vậy, rất đáng thương.”

Hắn không biết trả lời như thế nào mới tốt. Trong lúc đóđột nhiên như nhìn thấy bản thân trước đây, không thể không quan tâm. Địch Vân cảđời bất hạnh, lại hy vọng hài tử nho nhỏ chưa biết đời kia được sống tốt, không cần võ công cái thế, không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần bình bình an an qua một đời là tốt rồi.

“Đáng thương?”Đông Phương Bất Bại chọn mi,“Vậy ngươi dưỡng hắn cũng được?”

Địch Vân bị y nói ngẩn ra, ngượng ngùng cười cười, một đại thô nhân như hắn sao có thể dưỡng hài tử?“Đó là nghĩa tử của Thích tiền bối……”

“Cũng không phải thân sinh.”

Địch Vân bị nghẹn họng. Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái liền đem ánh mắt dời đi, không thể không nói, chính mình hy vọng hắn thu hài tử kia làm nghĩa tử……

Địch Vân nghĩ nghĩ bất giác cười rộ lên, chính mình dưỡng chính mình lúc nhỏ, kỳ thật cũng là một chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng tiểu Địch Vân thụủy khuất linh tinh này nọ, lại có thể dạy nó võ công, nếu Đông Phương nguyện ý cũng có thể dạy nóđọc sách viết chữ.

“Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.”Địch Vân cười quay đầu, nói:“Chỉ là chúng ta còn muốn đến Hành Sơn, mang hài tử chỉ sợ không tiện……”

“Có gì không tiện?”Đông Phương Bất Bại vẻ mặt bình tĩnh nói, cách một lúc lâu mới nói:“Ta cũng có thể giúp ngươi chiếu cố nó.”

Địch Vân một trận vui mừng, chỉ là không biết Thích Trường Phát có thểđáp ứng đưa tiểu Địch Vân cho bọn hắn hay không. Mà ngẫm lại hài tử kia bất quá là hài tử trong miệng của hắn thôi, cho dù thay hai tử khác hắn cũng sẽ không đểý, chẳng qua là lốp ngụy trang che đậy mà thôi.

Hai người một đường kỵ mã chạy vội trở về, trời rất lạnh, khi đến ngõa ốc Địch Vân đã cảm thấy trên lưng ra một chút mồ hôi. Nhanh chóng xoay người xuống ngựa, vọt vào trong phòng.

Quả nhiên, trong phòng nào có bóng dáng của Thích Trường Phát, tiểu Địch Vân nằm ở trên giường cổ họng chít chít khóc, chắc là khóc đã lâu nên mệt mỏi, thanh âm giống như con mèo nhỏ, hữu khí vô lực.

Địch Vân thấy một trận đau lòng, đem tiểu Địch Vân bế lên, mới phát hiện cái chăn nhỏ bao quanh nóđã bị khóc ướt thành một mảnh. Tiểu oa nhi còn đang nức nở, trên mặt đầy nước mũi nước mắt, rất tội nghiệp.

“Nó chắc làđói bụng đi?”Đông Phương Bất Bại theo vào, nhìn Địch Vân ôm hài tử, hai cánh tay cũng không biết dùng cách ôm thế nào, một bộ chật vật.

“Đói bụng?”Địch Vân thấy kỳ lạ, vừa định nói buổi sáng không phải đưa đến rất nhiều sữa dê sao, nhìn lại, trên bàn có một cái bát, bên trong còn có sữa dê chiếm hơn phân nửa bát.

“Đem hài tử cho ta đi, ngươi đi đem sữa dê hâm nóng.” Thân thủĐông Phương Bất Bại đem hài tử bế lên, còn cười nói:“Ngươi ôm hài tử như vậy không thấy mệt?”

Làm sao có thể không mệt, Địch Vân ôm hài tử bất quá chỉ khoảng một chung trà nhỏ, khuỷu tay mềm nhũn, hắn cũng không dám dùng lực, sợ không cẩn thận làm đau tiểu oa nhi. Chỉ qua thời gian ngắn ngủi, hai cánh tay đều có chút toan đau.

“Ngươi ở trong này đi.”Địch Vân thấy Đông Phương ôm hài tử hống nó, nhanh chóng kéo y đến bên giường, để y ngồi xuống,“Ta đi hâm sữa dê, sẽ xong rất nhanh.”

Địch Vân dứt lời cầm lấy bát trên bàn chạy ra ngoài, vội vàng đem sữa dê hâm nóng trở lại. Đợi một lát, lại cầm cái bát không chiết qua, có thể nguội nhanh một chút.

Trong tay Đông Phương Bất Bại ôm hài tử, tiểu Địch Vân khóc mệt được y hống hai cái cũng không khóc nữa, chỉ thút tha thút thít, bộ dáng rất đáng thương, đem Đông Phương Bất Bại đậu chọc nở nụ cười. Thân thủ trạc trạc hai má tiểu Địch Vân, mềm mềm thịt thịt. Tiểu Địch Vân nhưđang kháng nghị mà“A a” vài tiếng. (Ô ta pấn cảnh này a, ta muốn thấy, ta muốn thấy!!!*giãy giãy*~)

Đợi trong chốc lát, Đông Phương Bất Bại liền ôm tiểu Địch Vân ra khỏi phòng, ở một khác gian ngõa phòng khác, Địch Vân đưa lưng về phía cửa đang bận rộn, động tác cóđiểm ngốc.

“Sắp được rồi, sắp được rồi.”Địch Vân thấy một mạt hồng ảnh từ cửa đi đến, ngẩng đầu thấy Đông Phương Bất Bại ôm hài tửđứng ở sau lưng hắn.

Đông Phương Bất Bại nhìn hắn cầm hai cái bát, đem trong sữa dê trong bát đổ qua đổ lại, trên bàn cũng đổ ra một chút.

“Ngươi làm như vậy đến khi sữa dê lạnh cũng chưa có.”Đông Phương Bất Bại tâm tình không tệ, không khỏi mở miệng chế nhạo.

Địch Vân “Ha ha” một tiếng, nói:“Như vậy không phải mau nguội sao. Không được có thể nấu lại, chúng ta còn nhiều sữa dê mà.”

“Nhìn đi, cha ngươi hảo bổn.”Đông Phương Bất Bại đem tiểu Địch Vân trong lòng ôm lấy, cười trêu chọc. Tiểu Địch Vân thực nể tình “Nha nha” vài tiếng xem nhưđáp lại.

Địch Vân cười tiếp tục việc trên tay. Bên kia tiểu Địch Vân đưa cánh tay nhỏ bé loạn trảo, quơ a quơ rồi túm lấy sợi tóc dài thùy xuống một bên vai của Đông Phương Bất Bại thưởng thức. Cầm trong chốc lát rồi đưa vào miệng ngậm lấy.

Đông Phương Bất Bại cũng không đểý, nắm lấy một bàn tay nhỏ bé của nó. Tiểu Địch Vân tuy còn nhỏ, nhưng lòng bàn tay của tiểu hài tử cũng khá lớn, bắt lấy một ngón tay của Đông Phương Bất Bại không chịu buông.

Địch Vân thửđộấm, cảm thấy thích hợp, liền đi lấy một cái muỗng nhỏ. Cùng Đông Phương Bất Bại mang tiểu Địch Vân trở về chủốc.

Thìa tuy rằng không lớn, nhưng đối tiểu Địch Vân mà nói vẫn là quá lớn. Đông Phương Bất Bại thật ra rất kiên nhẫn, chỉ múc một thìa nhỏ, từng chút từng chút uy nó.

Địch Vân không giúp được gì, chỉ phải đứng ở phía sau nhìn hồng sam nhân kia uy một muỗng lại cầm khăn tỉ mỉđem sữa dê tiểu Địch Vân nhổ ra lau lấy, động tác rất nhẹ nhàng ôn nhu, sợ bị thương tiểu hài tử. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, thở thật sau, cuộc sống bình bình an an như vậy làđiều mà cả kiếp trước của hắn chỉ cầu cũng không được, không nghĩđời này lại dễ dàng sở hữu.

“Thoạt nhìn nóđã no.”Địch Vân im lặng mà nhìn, bữa cơm này tiểu hài tửăn hơn nửa ngày, ăn no lại bắt đầu phun phao phao, đem sữa dê được uy ói ra.

Đông Phương Bất Bại đem bát buông xuống, nhanh chóng lau cho tiểu Địch Vân, mới đem nóôm lên.

“Để cho nó ngủđi.”Địch Vân thấy đôi mắt tiểu hài tử kia nửa khép nửa mở, hình nhưđã mệt nên mới không khóc không nháo, rất im lặng.

“Phải để nó nuốt xuống hết, bằng không chốc nữa nó lại nhổ hết ra.”Đông Phương Bất Bại nói xong đem tiểu Địch Vân nửa ôm nửa dựa đặt trên vai mình, thân thủ nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó.

Địch Vân lúc này cũng không giúp được gì, chỉ cười đi theo phía sau Đông Phương Bất Bại.

Khi Điền Bá Quang cùng Hạ Tuyết Nghi trở về nhìn thấy chính là một cảnh tượng quỷ dị như thế.

Tiểu Địch Vân nắm tóc Đông Phương Bất Bại không buông, y đành phải ôm tiểu hài tử cùng lên giường nghỉ ngơi. Một lớn một nhỏ song song mà nằm, hồng sam nhân nhẹ nhàng vỗ hài tử, tựa hồcòn đang cúi đầu xướng ca dao. Địch Vân cũng không trở về, ở ngay chủ phòng tìm cái ghế dựa ngồi nhìn hai người bọn họ.

Điền Bá Quang thấy vậy ha ha cười, liền kéo Hạ Tuyết Nghi không cho hắn đi qua. Hạ Tuyết Nghi nhịn không được khóe miệng run rẩy một chút. Hắn đã thưởng thức qua tuyệt đỉnh võ công của hồng sam nhân kia, một người thanh lãnh như thế, cùng bộ dáng hiện tại hoàn toàn không phù hợp.

Đông Phương Bất Bại tất nhiên nghe được ngoài cửa có người đi vài, ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng lên. Địch Vân nghe được thanh âm hai người ngoài cửa nói chuyện, liền lặng lẽđi ra ngoài.

“Điền huynh.”Địch Vân đóng chặt cửa, liền nhìn thấy Điền Bá Quang cùng Hạ Tuyết Nghi ở trong sân mắt to trừng mắt nhỏ, không nhịn được buồn cười chào hỏi.

“Ha ha,” Điền Bá Quang thấy hắn đi ra, cười nói:“Không nghĩ tới hai vị hống hài tử rất tốt. Vừa rồi ta bị tiểu oa nhi kia làm cho đầu cũng đau nhức.”

“Điền huynh biết Thích tiền bối đi nơi nào không?”Địch Vân nở nụ cười khẽ hỏi.

“Cũng không rõ lắm.”Điền Bá Quang nói,“Vốn có một lão nhân, sau lại hình như có người đến đây, cả hai người đều đi rồi.”

Địch Vân nhất thời không nói chuyện, không biết là người nào đến tìm Thích Trường Phát? Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ người đến kia sẽ không phải là Vạn Chấn Sơn hay là Ngôn Đạt Bình đi? Thích Trường Phát chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này vì tránh né hai người kia.

“Đúng rồi,”Địch Vân nhíu nhíu mày, nghĩ không ra nguyên cớ, bỗng nhiên thấy Hạ Tuyết Nghi, nói:“Tiểu huynh đệ, những người Ôn gia bảo đó nói ngươi cùng chuyện cướp bạc có liên quan, không biết có thể nói cho tại hạ rõ hay không?”

Hạ Tuyết Nghi đột nhiên nghe Địch Vân nói chuyện cùng mình, giương mắt nhìn hắn, trên mặt biểu tình lạnh lùng, nói:“…… Ngươi là người của Nhật Nguyệt thần giáo?”

“……” Địch Vân chần chờ, không biết có nên lộ ra thân phận hay không.

“Dương tổng quản.”

Địch Vân không nói gì, chợt nghe phía sau có một thanh âm gọi hắn, không phải Đông Phương Bất Bại còn có thể là ai. Xoay người thấy người nọđang mở cửa đi ra.

Điền Bá Quang nghe nghe thấy trong lòng chấn động, một tiếng ‘Dương tổng quản’ của người nọ xem như lộ rõ thân phận, hắn mới nhớđến, trong Nhật Nguyệt thần giáo hình như có một tổng quản trẻ tuổi rất được sủng ái, chính là Dương Liên Đình. Lại nhìn thái độ của người nọđối với hồng sam nam tử, mọi chuyện đều đã rõ ràng.

“Nguyên lai là Đông Phương giáo chủ, thật sự là thất kính. Điền mỗ còn đang suy nghĩ là ngươi là anh hùng hảo hán nào mà võ công lại xuất thần nhập hóa nhứ, mà ta có mắt như mù lại không nhận ra (Nguyên vân là cô lậu quả văn mà ta không hiểu nghĩa nên tựýđổi T^T~).” Điền Bá Quang cười hì hì nói, nhưng không hề sợ hãi.

Hạ Tuyết Nghi rùng mình,“Đông Phương giáo chủ” còn không phải làĐông Phương Bất Bại?!

END18
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.