Thành trấn này gọi là Hoa Liên, là thành trấn lớn nhất nằm ven biển Đông, nhưng lại không giàu có tấp nập. Khách giao thương qua trấn, ai cũng vội vàng, nhưng đều chú ý tới một khách điếm nằm ngay trên đường chính. Khách điếm này bề ngoài nhìn rất bình dân, ngay cả biển hiệu nho nhỏ cũng bị cát bụi làm mờ nhìn mỹ thì thấy Ô Bồn Cư.
Nữ chủ nhân của quán này, là một người phụ nữ đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Nàng là vu nữ phụng sự trời cao, cũng là yêu nhân đầy tà khí. Điều kì lạ chính là, tại sao một mỹ nhân đầy khí chất như vậy, lại chấp nhận giao thiệp với kẻ lang bạt như Diệp Lãnh.
Kim Anh Tử và hắn chung giường chung gối với nhau đã vài chục năm, nhưng khởi đầu của bọn họ hoàn toàn chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Nhưng hắn lại si mê nàng xem nàng là nương tử của hắn mà chăm sóc bảo vệ. Dù cuộc sống của cả hai chỉ dựa vào quán trọ nho nhỏ kia nhưng hai người sống rất hạnh phúc dù không cho nhau một danh phận đàng hoàng.