Mỗi lần đi qua cửa “Ô Bồn Cư”, người ta ai không nén được tò mò lén lút nhìn ngó vài lần, nhưng chính hàng xóm của quán trà này cũng lại là một lão nhân kì quái, bình thường ở cách vách nhưng liếc cũng không liếc một cái, chỉ chăm chú làm việc của mình.
Có lẽ đã nhìn nhiều thành quen. Mấy người thương nhân buôn bán thỉnh thoảng qua đây có lẽ còn thấy lạ, lúc Kim Anh Tử mới dọn đến, quả thật có chút doạ người, nhưng đã định cư lâu như vậy, với người dân địa phương, muốn hiếm lạ hay e ngại cũng không được nữa.
Vì thế, sáng nay, một ông lão xấu xí, mặt chuột, răng hô đang cau có ngồi trước cửa quán “Ô Bồn Cư” chờ mở cửa.
Bà con xung quanh vẫn đi lại như thường, thấy ông ta còn mở lời chào hỏi: “A…lão Tiễn, sớm vậy đã đứng đây?”
“Sớm?” Lão tức giận trợn trắng mắt. “Mặt trời đã lên đến ngọn cây, còn nói sớm?”
Biết tính lão quái gở, mọi người chỉ cười trừ, không thèm so đo.
Kim Anh Tử vừa mở cửa, liền nhìn thấy một ông lão cao chưa đến một mét năm mươi, đang thở phì phì ngồi ở bậc cửa hút thuốc, nhìn thấy nàng, liền căm tức chửi: “Chẳng lẽ vì có tên nhãi Diệp Lãnh trèo trên giường mà ngươi mừng đến mức không nỡ dậy sao?”
Nàng cũng không nổi giận. “Lão Tiễn, nếu không phải biết Diệp Lãnh không có nhà, ông còn dám đến?”
Gương mặt nhăn nhúm của lão thoắt hồng thoắt trắng: “Tên nhãi đó là kẻ thô lỗ chỉ biết động tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nguyet-quy-da-ngu/2447497/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.