Duyên phận thật là kì lạ. Có nhiều người có lẽ không cần đến tình yêu, nhưng nó lại cứ nhất quyết tìm đến cửa. Đó chắc hẳn là định mệnh đã an bài từ trước. Tình yêu ngọt ngào một màu hồng phấn, mang trong mình dư vị mà người khác cho dù có khao khát cũng không có. Một mối tình kéo dài trăm năm, từ khi biết yêu đến lúc tuổi già, đó là một kết thúc viên mãn nhất. Anh và cô gặp nhau trong tình cảnh dở khóc dở cười, lại là khởi đầu cho từng bước xích lại gần nhau.
Anh cùng cô ở gần nhà nhau, là hàng xóm mới chuyển đến. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như cô không nhìn anh với ánh mắt run sợ như anh đang bắt nạt cô vậy, hơn nữa lại còn ngu ngốc chào anh bằng cái tên...Gấu tiên sinh! Này, cô đùa với anh sao? Anh không phải là gấu! Anh chỉ là có vóc dáng hơi cao lớn một chút, nhưng là cũng không thể một phát nuốt sống cô, cô sợ hãi cái gì? Dù sao cô cũng rát thú vị! Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô mà xem, thật sự là khiến anh muốn khi dễ và...khi dễ! Khụ, tại sao cô lại phải che kín tay chân mặt mũi như thế kia? Anh muốn liếc liếc để có thể nhìn rõ hơn một chút. Xem nào, ngực? Vóc dáng? Tay chân? Này, anh thật sự rất muốn nhìn!