Xuyên qua thời không, nàng trở thành trái tim của hắn. Cả đời hắn đều lưu luyến nàng, cả đời hắn đều muốn kiếm tìm hơi thở của nàng. Hắn yêu nàng, yêu đến day dứt tâm can. Hắn muốn trân trọng nàng, cưng chiều nàng, hảo hảo mang đến cho nàng những gì hoàn mỹ nhất. Nàng biết, cả đời này sẽ phải cùng hắn phân định rõ ràng, không thể cùng hắn dây dưa ở chung một chỗ. Sắp đến lúc nàng phải đi rồi, mặc dù nàng vẫn luôn quyến luyến cái ôm đầu tâm tình của hắn, còn có nụ hôn đầy ngọt ngào mà hắn muốn gửi trao trên đôi môi ướt át của nàng.
Hắn là một người đứng trên vạn người, trong cung ba nghìn giai nhân mỹ nữ, hắn đều nhất quyết chỉ muốn một mình nàng cùng hắn dây dưa. Hắn không cần cái gì khác ngoài nàng. Giang sơn sao? Không có nàng ở bên, hắn cần gì giang sơn? Khổ cực sao? Chỉ cần có nàng ở bên, khổ cực cách mấy hắn cũng có thể cam chịu. Nàng vì muốn giúp hắn tạo niềm tin trước dân chúng, nhưng lại bị phản lại hy vọng. Nàng bị xem là yêu nghiệt, bị nhốt vào đại lao, hắn vẫn toàn tâm toàn ý yêu nàng, thậm chí còn có thể từ bỏ cả giang sơn trong tay. Nàng và hắn, chỉ cần khao khát sẽ có một ngày cùng nhau tái ngộ.