Chương trước
Chương sau
Để sớm trở lại Tỳ Quốc, đoàn người ở Kính Hồ bỏ qua xe ngựa, chuyển sang cưỡi ngựa suốt đêm. Do Đào Thiên Hương không biết cưỡi ngựa, nàng và Nhâm Ngạn cùng chung một con.

Tuy rằng bị xóc làm nàng cảm thấy khó chịu, nàng vẫn cắn răng nhẫn nhịn, chỉ mong sao mau về Tỳ Quốc, về lại bên người Tỳ Ngự.

Hắn có chuyện gì không? Tình hình vương đô hỗn loạn như thế nào? Hắn nhất định phải bình an vô sự.

Sau khi tăng tốc mấy ngày đêm, vất vả mệt mỏi chạy về Tỳ Quốc thì trời đã tối từ lâu, vừa đến cửa thành, bọn họ đã bị binh lính thủ vệ ngăn cản.

“Đứng lại! Ngươi từ đâu tới?”

Đứng đầu cả đoàn, Nhâm Ngạn xuất ra lệnh bài, “Chúng ta là thuộc hạ của Nhị điện hạ, có chuyện quan trọng cần phải lập tức vào thành.”

Hắn cảm giác được rõ ràng binh lính thủ cửa thành có thay đổi. Trên tường thành, mọi người ai cũng đông lại, mà ngay cả ngoài cửa thành cũng có không ít, cả vương đô như đều bị quân đội vây quanh.

“Thì ra là người của Nhị điện hạ.” Sắc mặt thủ vệ hạ xuống, “Trong thành hiện giờ đang cấm đi lại ban đêm, các ngươi sau khi vào thành đừng lưu lại ở trên đường, mau nhanh quay về phủ.”

“Đã có chuyện gì? Vì sao phải cấm đi lại vào ban đêm?”

“Nhị điện hạ đêm nay dẫn binh vây quanh Vương Cung, hi vọng có thể thuận lợi cứu được vương thượng.”

Hoá ra Tỳ Ngự đã tập hợp quân lính các vùng gần vương đô, cùng với Tỳ Luật nhất quyết thắng bại, bởi vậy tại cửa thành vương đô đêm nay đều tăng thêm binh lính thủ vệ, phòng nếu Tỳ Luật bị đánh bại tính chạy trốn, bọn họ mới có thể lập tức ngăn chặn.

Đào Thiên Hương nghe được Tỳ Ngự đã thống lĩnh binh quân đứng lên đánh Tỳ Luật, lo lắng lại chồng thêm, “Nhâm ngạn, chúng ta mau nhanh về đi!”

“Vâng.” Đoàn người tiến vào trong vương đô, liền cảm thấy không khí ngưng trọng nói không nên lời, đường cái im ắng dị thường, nhà nhà đóng chặt cửa sổ, chỉ sợ đêm nay sẽ xảy ra hỗn loạn.

Hướng đến Vương Cung ánh đuốc sáng trưng, hơn nữa còn mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, ban đêm yên tĩnh càng làm người ta kinh hãi.

Bọn họ rất nhanh trở lại phủ, tiến vào bên trong, lưu thủ ở trong phủ Minh Kiến đúng lúc đi ra, khi hắn nhìn thấy Đào Thiên Hương cũng đi theo khi trở về, trong lòng khởi mừng, vui vẻ không thôi.

“Đào cô nương, người ngươi đã trở lại.” Ông trời quả nhiên đứng về phía bọn họ, Phượng Hoàng Thiên nữ đã đi mà quay lại, cuối cùng quay về bên người bọn họ.

Vẻ mặt nàng mỏi mệt, chỉ muốn biết về Tỳ Ngự, “Điện hạ hiện tại như thế nào rồi? Có thêm tin tức gì chưa?”

“Điện hạ thống lĩnh binh lính xâm nhập Vương Cung, đang cùng binh mã Đại điện hạ cố gắng hoà giải, chẳng qua trước mắt chúng ta chiếm thế chiếm thượng phong, Đại điện hạ thất bại chính là chuyện sớm muộn thôi.”

Quân đội của Tỳ Ngự rất nổi danh, sĩ khí cũng tăng vọt, bây giờ Tỳ Luật giống như con thú bị vây quanh, cũng chống đỡ không được bao lâu nữa.

Ngay lần đầu khởi binh, Tỳ Luật đã không thuận lợi ép được Tỳ Vương thoái vị, hơn nữa cũng không giết chết nổi Tỳ Ngự, đã lỡ mất thời cơ tốt nhất, thời gian kéo dài càng lâu, đối với hắn càng bất lợi.

“Đào cô nương, người trên đường đi theo chúng ta về đã mệt rồi, tạm thời trước tiên ở bên trong phủ nghỉ ngơi, chờ điện hạ khải hoàn trở về.” Nhâm Ngạn nói với nàng xong quay qua hướng Minh Kiến, “Ta lập tức tới trợ giúp điện hạ một tay.”

“Không, ta cũng phải đi!” Đào Thiên Hương lo lắng nói. Tuy rằng nàng mỏi mệt, nhưng tại thời điểm quan trọng này, nàng thế nào bình tĩnh đợi bên trong phủ, chờ không biết khi nào Tỳ Ngự trở về?

“Nhưng mà. . . . . .”

“Không, Nhâm Ngạn, ngươi hộ tống Đào cô nương tiến cung đi.” Minh Kiến thình lình giúp nàng.

Hắn có chút há hốc mồm, “Minh Kiến, sao ngươi. . . . . .”

“Nếu có Đào cô nương hỗ trợ, có lẽ hỗn loạn tại Vương Cung có thể chấm dứt nhanh hơn, thương vong của hai bên cũng có thể hạ xuống đến thấp nhất, đối với danh tiếng của điện hạ chúng ta cũng có ích.”

Lời này không chỉ Nhâm Ngạn không hiểu, mà ngay cả Đào Thiên Hương nghe xong cũng chau mày, vẻ mặt hoang mang, “Ý ngươi là gì?”

Thế là Minh Kiến đem ý nghĩ của mình cẩn thận nói cho bọn họ, chính là hắn không thể cam đoan làm như vậy rốt cuộc có thể thành công hay không, hơn nữa chuyện này đối với nàng không có chút võ công nào cả, có phần nguy hiểm.

“Đừng lo, ta tình nguyện thử một lần.” Đào Thiên Hương không chút do dự trả lời. Chỉ cần có thể giúp ích đối với Tỳ Ngự, chuyện gì cũng nguyện ý.

Nhâm Ngạn thấy nàng kiên định, cũng không lại ngăn cản, quyết chiến đấu tới cùng, “Ta sẽ cố gắng hết sức bảo hộ Đào cô nương an toàn.”

Minh Kiến vui mừng gật đầu, “Xin đợi ta một chút, ta đi lấy thứ này sẽ ra.”

Không bao lâu, chỉ thấy hắn ôm một bộ áo sa mỏng xuất hiện, trên tay áo khâu những phiến lá vàng như cánh ve, nhìn có vẻ nặng, kỳ thật nhẹ vô cùng.

Đào Thiên Hương nhìn hắn đem áo đưa tới trước mặt nàng, thắc mắc hỏi: “Đây là?”

“Đào cô nương cần phải mặc cái áo này, nó có thể trợ giúp người đạt mục đích nhanh hơn”.

Đây là cảm hứng khi hắn nhìn thấy Đào cô nương tắm hỏa mà ra, sai người làm riêng xiêm y này, vốn tưởng rằng không có cơ hội dùng tới, không ngờ cuối cùng vẫn có công dụng.

Hắn tin rằng điều quan trọng trong một trận chiến, nắm đủ cả thiên thời địa lợi nhân hoà, nhất định có thể thắng lợi.

——————-000——————-

Bên cạnh đó, trong Vương Cung hiện đang vô cùng hỗn loạn, Tỳ Ngự dẫn cần vương quân đang cùng binh mã Tỳ Luật đánh nhau hừng hực khí thế, người của Tỳ Luật liên tục bị bại, dần dần bị quân Tỳ Ngự đuổi theo bên ngoài bắt đầu vây quanh, thu nhỏ lại phạm vi hướng trung tâm Vương Cung.

Tỳ Luật mặc chiến giáp ngân bạch, trong tay cầm bảo kiếm, thần sắc tức giận đứng ở tẩm cung, gần như phát cuồng.

“Phụ vương, bây giờ người vừa lòng chưa?” Hắn phẫn hận nói: “Chúng ta đã bị Tỳ Ngự bao vây, tiếp đến không bao lâu sau, hắn sẽ tiến vào. Vô luận là hắn hoặc là nhi thần, vương vị của người cũng khó giữ được, người còn khăng khăng làm gì?”

Nếu không phải phụ vương chậm chạp không chịu thoái vị, mặc cho hắn lấy tánh mạng uy hiếp cũng vô dụng, hắn sẽ không rơi vào tình thế hôm nay, cùng Tỳ Ngự ngay mặt quyết đấu.

Gương mặt bệnh tật của Tỳ Vương vàng như nến, hết sức gầy yếu, hắn nằm trên giường lạnh lùng nhìn đứa con trưởng, sớm không để ý đến sinh tử của cha.

“Ngươi có bản lĩnh tự mình giết ta đi, tự ngồi lên ngôi vua, nói điều vô nghĩa này làm gì?”

Tỳ Luật mi tâm vừa nhíu. Cái này không giống, chủ động thoái vị và giết người soán vị, kế thừa chính thống khác với chiếm đoạt, bằng không, hắn cũng sẽ không với phụ vương hao tổn sức thời gian lâu như vậy mà không có kết quả.

Tỳ Vương biết được sự đố kỵ của đứa con trưởng, lạnh lùng cười, “Thiếu kiên nhẫn trở thành cái thất bại lớn nhất của ngươi, ngươi đã vô duyên với ngôi vị của Tỳ Quốc rồi.” Hắn vốn đang do dự nên đem vương vị truyền cho ai, lúc đầu không thể quyết định, không ngờ ông trời đã chỉ dẫn cho hắn, để cho hắn thấy rõ ai mới là người thích hợp kế vị.

Hắn biết thời gian không còn nhiều, cho nên dù đứa con lấy tánh mạng hắn ra uy hiếp, hắn cũng không tiếc nuối nữa, muốn chém muốn giết tuỳ ý.

Hắn không muốn nhìn thấy đứa con này có phải vì ngôi vua mà ngay cả luân thường cũng không màng, phạm phải trọng tội, không biết hối cải?

“Ai nói nhi thần không được?” Nét mặt Tỳ Luật càng dữ tợn, “Người đến bây giờ còn mong đợi Tỳ Ngự? Nếu Tỳ Ngự đã chết, trừ bỏ nhi thần, người còn có thể truyền cho ai?”

“Ngươi điên rồi.” Tỳ Vương thở dài một hơi, không thể trông cậy được hắn tỉnh ngộ.

“Thì có sao? Nhi thần không đoạt được, Tỳ Ngự cũng đừng hòng!”

Tỳ Luật tức giận mà xoay người rời đi. Dù sao đến bước này rồi, hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể cùng Tỳ Ngự ngươi chết ta sống một phen — bọn họ trong lúc đó, chỉ có thể có một người lưu lại.

Hắn không tin người thua sẽ là hắn, chưa đến khắc cuối cùng, không ai biết kết quả sẽ như thế nào.

Hắn ra ngoài tẩm cung, từ binh lính hộ vệ, biết được quân của Tỳ Ngự trước mắt đang ở trước đại điện cùng binh của hắn giao chiến, hắn liền không chút do dự đi tới đại điện, định cùng Tỳ Ngự ganh đua cao thấp.

Lúc này, đúng là thời khắc đen tối trước bình minh, trước khoảng sân đại điện, hai bên quân đội hỗn chiến, cảnh tượng dị thường rối loạn, đuốc sáng khắp bốn phía, nhưng tầm nhìn vẫn là không cao, rất nhiều bóng đen nơi nơi chớp lên, muốn nhìn cũng thấy không rõ.

Tỳ Luật đứng ở dưới bậc thềm, trên cao nhìn xuống, mất một hồi lâu thời gian, mới tìm thấy Tỳ Ngự đứng ngay phía dưới, hắn ở trước không ngừng tìm cách đến gần quân đội, sau lưng còn có Đông Cách che chở, rõ ràng chiến đấu một đêm cũng không mỏi mệt.

Rút kiếm ra, Tỳ Luật bước xuống cầu thang, sát khí át người hướng tới hắn, “Tỳ Ngự, nạp mạng đi!”

Tỳ Ngự cảnh giác nhìn lên hướng điện, chỉ thấy hắn thẳng hướng xuống, đầy đe doạ, nhanh tay rút kiếm đỡ công kích của đối phương, hai kiếm chạm vào nhau thật mạnh phát ra tiếng “Keng! Keng!”, nổi bùng lên trận lửa.

Hai mắt lạnh, Tỳ Ngự ngay cả ngữ khí cũng dị thường lãnh liệt, “Ta còn nghĩ là, ngươi sẽ còn trốn tới khắc cuối cùng mới dám xuất hiện.”

“Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao? Nằm mơ đi!” Tỳ Luật nói xong lại huy kiếm chém tới.

Huynh đệ gặp nhau, lại hết sức vô tình, bọn họ không ai nhường ai chiến đấu kịch liệt, chiêu thức dùng hết toàn lực, dường như là một cuốc chiến một mất một còn.

Đúng lúc đang khốc liệt này, Tỳ Ngự không khỏi phẫn nộ mắng: “Vì chiếm được vương vị, ngươi rốt cuộc còn có chuyện gì làm không được?” Chẳng những nhiều lần hãm hại hắn, thậm chí còn không buông tha Thiên Hương, đến cuối cùng, ngay cả chuyện phụ vương thoái vị cũng làm được, chỉ thiếu không tự tay đem phụ vương giết mà thôi.

Người như vậy, sao có đủ tư cách trở thành vua của một nước?

Nếu thật để cho hắn có được ngôi vua, Tỳ Quốc khẳng định sẽ lụn bại!

“Chỉ cần có thể đạt mục đích, không có việc gì ta làm không được!” Tỳ Luật không chút nào hối cải, cười đến cuồng vọng.

“Chỉ tiếc, cho dù ngươi có làm chuyện xấu xa gì, mục đích của ngươi vẫn không đạt được, cuối cùng cũng đối mặt hậu quả thất bại thảm hại.”

Nụ cười của Tỳ Luật cứng đờ, thẹn quá thành giận, “Ngươi câm mồm!”

Hai huynh đệ tiếp tục giao chiến, ai cũng không nhường ai, mà Tỳ Ngự võ nghệ vốn hơn hẳn Tỳ Luật, nếu không phải hắn giấu, Tỳ Luật căn bản không có khả năng cùng hắn đánh lâu như vậy còn chưa phân cao thấp.

Tỳ Ngự và hắn khác nhau, không những ở lòng tham mà táng tận thiên lương, ngay cả thân nhân của mình đều không chút lưu tình nào lợi dụng, thầm nghĩ chờ đợi thời cơ bắt giữ hắn, để sống chết của hắn giao Tỳ Quốc quyết định, không muốn làm ô uế tay của mình.

Tỳ Luật mơ hồ hiểu được Tỳ Ngự thủ hạ lưu tình, càng đánh càng cáu, vì hắn cho rằng Tỳ Ngự làm như vậy, rõ ràng chính là coi thường hắn.

“Tỳ Ngự, đừng xem thường ta, dốc toàn lực của ngươi đi!”

“Chỉ sợ ngươi đỡ không nổi.” Tỳ Ngự không chút khách khí nói.

“Khỏi nhiều lời!”

Hắn dường như nổi cơn điên liên tục tiến công, chiêu thức ngoan độc, Tỳ Ngự lại như trước vững như Thái Sơn, bất vi sở động. Điều này làm cho hắn càng ngày càng nôn nóng, không biết nên như thế nào mới có thể đả bại Tỳ Ngự.

Đúng lúc này, gần bên ngoài cửa cung truyền đến tiếng xôn xao, bất ngờ một đoàn ngựa nhảy vào trong hỗn chiến, không biết là người phương nào.

“Phượng Hoàng Thiên nữ hộ chân chủ, đám phản loạn mau buông khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh!”

Đội người kia giương giọng hô lớn, thanh thế kinh người, một tiếng lại một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt binh lính hai bên.

Phía đông chân trời lúc này toả ra ánh sáng, một người mặc kim vũ y thân ảnh sau lưng nam nhân dẫn đầu, nàng bay lên làm vạt áo dài chiếu rọi xuống phát ra hào quang màu vàng, rất giống Phượng Hoàng đang bay lượn xoay quanh.

Quân lính Cần vương thấy thế, sĩ khí lại lần nữa phấn chấn lên, bỏ qua mỏi mệt hô lớn, “Phượng Hoàng Thiên nữ hộ chân chủ, đám phản loạn mau buông khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh!”

“Phượng Hoàng Thiên nữ hộ chân chủ ——”

“Mau buông khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh ——”

“Đừng chống lại thiên mệnh ——”

Thanh âm Cần vương quân quát to lên nháy mắt chấn động, từ bên ngoài hướng về phía trung tâm, binh lính Tỳ Luật thấy thế không khỏi bắt đầu hoảng loạn, quân tâm bắt đầu dao động.

Nếu Tỳ Ngự mới là chân mạng thiên tử, ngay cả Phượng hoàng Thiên nữ đều đứng cùng phía hắn, bọn họ vì Tỳ Luật liều mình hợp lại thậm chí có khả năng mất mạng, có thể được gì?

Chẳng lẽ là được tiếng xấu quân phản loạn suốt bị hậu nhân phỉ nhổ?

“Nhanh buông khí giới đầu hàng ——”

“Các ngươi vô cớ xuất binh, còn không mau giác ngộ, đừng ngu xuẩn đối nghịch với thiên mệnh ——”

Loảng xoảng một tiếng, một gã binh lính Tỳ Luật bỏ vũ khí trong tay, những người khác ý chí lại dao động, ngay sau đó, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba. . . . . . Tiếng đao kiếm rơi xuống đất ngày càng nhiều, ảnh hưởng liên tục lan rộng, dần dần, quân đội Tỳ Luật dĩ nhiên đều về cùng một bên, chủ động đầu hàng, không hề cùng Cần vương quân tiếp tục đổ máu.

Che chở cho Phượng Hoàng Thiên nữ, đoàn kỵ mã hướng đường xông vào bên trong Vương Cung, khí thế hùng hồn đến mức ai cũng la to lên.

“Phượng Hoàng Thiên nữ hộ chân chủ, bọn phản loạn tức khắc bỏ khí giới đầu hàng, đừng chống lại thiên mệnh!”

Tỳ Ngự và Tỳ Luật đang chiến đấu với nhau nghe tiếng hô vang xa xa truyền đến, kinh ngạc xoay người lại nhìn, thấy một đoàn ngựa trong hỗn loạn dần tới gần, nhưng rất xa xem không rõ ràng, chỉ có bộ kim vũ y tung bay dị thường chói mắt, khó có thể xem nhẹ.

Tỳ Ngự khó hiểu nhíu mày lại. Làm sao có thể là Phượng Hoàng Thiên nữ? Chẳng lẽ là Minh Kiến phái người giả trang, dùng chiêu này để tập kích bất ngờ?

Bên này, binh lính của Tỳ Luật buông đao kiếm ngày càng nhiều, sĩ khí đã hoàn toàn tiêu tan, không thể hồi phục được nữa.

Tỳ Luật không dám tin nhìn cảnh này, hoàn toàn không thể chấp nhận quân binh hắn huấn luyện đã lâu, nhưng đánh không lại một Phượng Hoàng Thiên nữ nho nhỏ!

Hắn trước tiên lấy lại tinh thần, thấy Tỳ Ngự nhất thời giật mình, để lộ sơ hở ngàn năm, vội dốc toàn lực ác độc hướng hắn đâm tới, “Ngươi chịu chết đi!”

May mà Tỳ Ngự đột nhiên hoàn hồn, ngay lúc quan trọng né được, tránh khỏi nguy hiểm.

Tỳ Luật chưa từ bỏ ý định, hai lần tấn công, nhưng hành động của Tỳ Ngự so với hắn nhanh hơn, đưa kiếm tới, lợi hại đúng lúc này nhắm khe hở của chiến giáp ở lưng hắn thẳng đâm vào.

Hắn hoảng sợ nhìn máu tươi từ trong cơ thể mình từ từ chảy ra, dần nhuộm cả chiến giáp trắng, ngay sau đó cổ họng hắn trào dâng, phun ra một ngụm máu, sắc mặt dữ tợn oán hận trừng Tỳ Ngự, “Ngươi. . . . . .”

“Là ngươi bức ta.” Tỳ Ngự lạnh giọng trả lời, biểu tình hoàn toàn khác, cũng không có vẻ ác cảm. Tất cả đều là vương huynh tự chuốc lấy.

Trường kiếm vừa thu lại, Tỳ Luật ngã xuống đất, giãy một hồi, vừa thở mạnh, tứ chi buông lỏng, sau đó không nhúc nhích, hoàn toàn tắt thở.

Tỳ Ngự thở dốc, nghiêng tai yên lặng nghe bốn phía thanh âm đao kiếm buông vang lên liên tục, hắn nhìn mặt trời càng chói mắt, hiểu được đại thế đã định, trận nội loạn sắp chấm dứt.

Đêm này thật sự là dài lâu, hắn còn tưởng rằng vĩnh viễn trời cũng sẽ không sáng. . . . . .

Luôn luôn bên cạnh chủ tử chiến đấu hăng hái – Đông Cách, lúc này kinh ngạc đoàn ngựa chỉ vào đoàn ngựa, “Điện hạ, người suất lĩnh là Nhâm Ngạn!”

“Cái gì?” Hắn quay đầu nhìn lại. Nhâm Ngạn đã quay về? Nếu tính ngày, hắn không phải nên nhanh trở về như vậy?

Nhưng nếu Nhâm Ngạn đã trở lại, vậy Thiên Hương đâu? Nàng hay không đã thuận lợi trở lại thế giới của mình, cuộc đời này hắn không còn cơ hội nhìn thấy nàng?

“Tỳ Ngự!”

Thanh âm quen thuộc trong trẻo vang lên, Tỳ Ngự quả thực không dám tin, hắn nghi ngờ chính mình có phải vì nhớ nàng quá không mới sinh ra ảo giác như vậy, nghĩ người vừa rồi kêu to là hắn.

Nàng hẳn là sớm không ở thế giới này, hắn không nên lại khiến mình ôm chờ mong, tiếp tục lừa mình dối người, tự tra tấn.

Nhưng hắn lại không thể không hy vọng nỗi niềm xa vời, càng gần thân ảnh có thể một lần nữa đemlại niềm vui cho hắn, an ủi tâm hồn cô đơn của hắn.

“Tỳ Ngự!”

Đào Thiên Hương mắt thấy khoảng cách giữa nàng và hắn càng ngày càng gần, không khỏi vui mừng xúc động, không đợi ngựa dừng lại, liền khẩn trương từ lưng ngựa nhảy xuống, bổ vào lòng Tỳ Ngự, nhanh chóng bị hắn ôm chặt lấy.

“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì. . . . . .” Nàng mừng rỡ nhịn không được đỏ hốc mắt, gắt gao vòng cổ hắn, chết cũng không chịu buông.

Nàng vừa rồi thật lo lắng sẽ đến không kịp, làm Nhâm Ngạn mang theo nàng phải tìm kiếm thân ảnh của hắn trong loạn lạc, không thì e rằng nàng sẽ không bình tĩnh, may mắn hết thảy thuận lợi, hắn cũng không bị thương tổn, nàng rốt cục có thể yên tâm.

“Ta. . . . . . là nằm mơ sao?” Tỳ Ngự khó có thể kiềm nỗi vui sướng mừng như điên, lực đạo ôm lấy nàng lại mạnh mẽ, chỉ sợ nàng sẽ trong nháy mắt trốn nữa, “Thiên Hương, ngươi không phải quay về rồi sao?”

“Không quay về được. . . . . . ta không quay về được. . . . . .” Nàng vừa cười vừa khóc, ngữ khí lộ vẻ nồng đậm làm nũng, “Là ngươi hại ta không thể quay về. Ngươi trộm lòng của ta đi không trả, ta cho dù có trở về cũng sống không được, chỉ có thể quay lại tìm ngươi tính toán thôi.”

Nàng đã nhận ra một điều, chính mọi sự quan tâm đến hắn cuốn lấy bước chân của nàng, làm nàng không thể quay về thế giới cũ, chỉ có thể lựa chọn ở nơi này, cùng hắn cả đời.

Biết việc ở lại bên cạnh hắn phải đối mặt với bao vấn đề, nàng cũng chấp nhận, tuy rằng rất ghét cái danh Phượng Hoàng Thiên nữ trên người, nhưng nếu là phải trả giá, nàng không có gì oán hận.

Nàng sẽ cố gắng trở thành hình mẫu phù hợp, ở bên cạnh hắn giúp hắn, cùng hắn đối mặt với khó khăn, không thể tách rời.

Nghe được lời hứa không quay về, lòng Tỳ Ngự sau nhiều ngày u ám nháy mắt thay đổi, vui vô cùng, không biết nên nói gì mới có thể diễn đạt tâm tình xúc động lúc này của hắn.

Trở thành người được yêu nhất, còn có chuyện gì có thể làm người ta cảm thấy hạnh phúc hơn? Ngay cả trở thành thiên hạ bá chủ cũng không sánh bằng một câu “Không rời khỏi hắn”.

“Nhị điện hạ vạn tuế! Phượng Hoàng Thiên nữ vạn tuế ——”

Không biết quân lính từ khi nào xuất hiện đột nhiên hô lên câu này, những người khác cũng bắt chước theo, sau đó càng ngày càng nhiều người thêm vào, càng hô càng to, cơ hồ vang vọng cả tòa Vương Cung.

“Nhị điện hạ vạn tuế! Phượng Hoàng Thiên nữ vạn tuế ——”

“Vạn tuế ——”

Tỳ Ngự vẫn ôm chặt Thiên Hương, nhìn binh sĩ đã hỗ trợ, hai người tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng biết trách nhiệm trên vai mình vô cùng nặng, quyết tâm không phụ kỳ vọng mọi người.

Một ngày mới báo hiệu cuộc sống tương lai của họ, một cuốc sống hoàn toàn khác. . . . . .

Nội loạn chấm dứt, bọn lính bỏ vũ khí đầu hàng bị bắt, Tỳ Ngự không trừng phạt, hắn đem việc giải quyết hậu quả giao cho Nhâm Ngạn và Đông Cách xử lý, còn mình mang theo Đào Thiên Hương vào tẩm cung Tỳ Vương, thăm hỏi tình hình.

Đi đến bên giường, hắn chợt quỳ xuống đất nói: “Phụ vương, xin thứ lỗi cho nhi thần cứu giá chậm trễ.”

Đào Thiên Hương cũng quỳ gối bên cạnh hắn, lẳng lặng không nói gì.

Tỳ Vương vốn nhắm hai mắt giờ này mới chậm rãi mở ra, nghiêng đầu xem họ một cái, ánh mắt dừng lại trên người Đào Thiên Hương hồi lâu, “Nàng có phải là. . . . . . Phượng Hoàng Thiên nữ trong truyền thuyết?”

“Vâng”, Tỳ Ngự thay nàng trả lời.

“Còn Luật nhi đâu?”

Trầm mặc hồi lâu, Tỳ Ngự mới đáp thẳng thắn, “Đã chết dưới kiếm của nhi thần.”

Tỳ Vương thật mạnh thở dài, cũng không trách hắn. Hắn hiểu được do Luật nhi tự tìm kết cục, cho dù không chết dưới kiếm Tỳ Ngự, chung quy cũng sẽ bị trừng phạt mà chết, chẳng trách những người khác.

Vừa rồi bọn lính bên ngoài hô to, hắn cũng nghe thấy, Ngự nhi kế vị đã được chấp nhận, huống hồ bên cạnh Ngự nhi còn có Phượng Hoàng Thiên nữ, vô luận người hôm nay là thật hay giả, nàng cũng có ảnh hưởng đối với dân chúng, là sự thật không thể chối cãi.

Hắn rất mệt mỏi, mắc căn bệnh này không biết có thể sống tới khi nào, hắn không nghĩ lại tiếp tục vì quốc sự phiền não, quyết định mau chóng thoái vị, đem vương vị truyền cho Ngự nhi, hưởng phúc cuối đời.

“Ngự nhi, đối tốt với nàng”.

Một câu ngắn ngủn, Tỳ Ngự biết Đào Thiên Hương được phụ vương chấp nhận rồi, “Nhi thần đã hiểu.”

Tỳ Vương cười nhẹ. Đem quốc gia giao cho Ngự nhi hắn thực yên tâm, cũng tin tưởng ở dưới sự trị vì của Ngự nhi, Tỳ Quốc sẽ ngày càng lớn mạnh, có thể nhất thống Trung thổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.