Khi Tiểu Gia thức dậy, Trình Vũ Phỉ vẫn còn ngủ, đầu tiên bé chỉ mở mắthi hí, sau đó lập tức thấy mẹ của mình, bé nháy mắt mấy cái, lại nháymắt thêm vài lần nữa, loại cảm giác này quá tuyệt vời, bé mở to hai mắtnhìn mẹ mình, dáng dấp mẹ của bé chính là như thế này, chuyện bé luônmong muốn xảy ra nhất đó chính là buổi sáng lúc thức dậy đều có thể nhìn thấy mẹ của mình, rốt cuộc bé đã đạt được ý nguyện này, bé cảm giácmình thật hạnh phúc rất hạnh phúc, loại cảm giác tuyệt vời này khiến bécười khúc khích không ngừng lại được. 
Tiểu Gia cựa mình nhè nhẹ, nghĩ là sẽ quan sát tư thế ngủ của Trình Vũ Phỉ, không ngờ vào lúc này cô lại thức dậy. 
Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Gia mặt cười đến rực rỡ, cho dù mùa đông nàylạnh đến cỡ nào, bé cũng đều thấy ấm như mùa xuân. Tiểu Gia ngồi dậy,còn lấy tay vỗ nhẹ lên người Trình Vũ Phỉ một cái, "Mẹ, chào buổi sáng." 
Trình Vũ Phỉ cũng nhìn về phía Tiểu Gia cười tươi, "Tiểu Gia, chào buổi sáng." 
Tiểu Gia ngồi dậy, cảm thấy có chút không thoải mái, sau đó lại nằm lêntrên người của Trình Vũ Phỉ, "Trời đã sáng, đây tất cả đều là thật,không phải là nằm mơ, con thật sự có mẹ." 
Lời nói của Tiểu Gia khiến cô thấy có mấy phần chua xót, "Ừ, không phải là nằm mơ." 
Cô có đứa bé, đứa con của cô vẫn còn, giờ phút này còn nằm ở trong ngựccủa cô, thứ cảm giác tuyệt diệu này khiến lòng cô giống như bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dep-nhat-chinh-la-yeu-em/1976765/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.