Mưa to giàn giụa, trắng xoá một mảnh, ngoài cửa sổcảnh phố mơ hồ, như là tranh màu nước bị nước tẩy trắng xóa.
Linh Tố theo xe nhẹ nhàng lắc lư, không biết vì saonhớ tới một câu đồng dao.
Bay a bay, bay a bay, bay đến chỗ bà ngoại.
Bà ngoại của cô ở nơi nào đây?
Mỗi khi hát đến chỗ này, liền cảm thấy đặc biệt côtịch.
Tựa hồ luôn nghe thấy một người con gái đang khóc?
Linh Tố nhìn xung quanh mọi nơi, trong xe hành kháchrất thưa thớt, lộ ra vẻ chết lặng đặc hữu của người đô thị. Không hề nhìn thấyngười con gái nào đang khóc.
Cũng thế, không nhìn thấy chính là không nhìn thấy.Lâu cũng thành thói quen.
Nhắm mắt lại, Linh Tố có thể rõ ràng thấy một cảnhkia.
Một thiếu nữ còn mặc trang phục bệnh nhân đi vào thưviện, tái nhợt tiều tụy, giống như tim đã tan nát hết.
Cô lấy ra một quyển sách, đề bút viết xuống di chúc,sau đó kéo xuống trang giấy kia, gập lại. Lặp lại châm chước suy tư, rốt cụcnhét vào bệ của mô hình địa cầu, rồi để lại ký hiệu trên sách.
Cô được ăn cả ngã về không, cuối cùng đánh bạc mộtphen. Hy vọng di chúc này có thể thay đổi hiện trạng bi thương.
Cô đã dùng hết toàn lực. Hơn nữa cô cũng không ý thứcđược sinh mạng của mình không lâu sau đó cũng đi tới hồi kết.
Quan Lâm Lang, ba ngàn sủng ái cho một người, nhìn nhưphong quang vô hạn, kỳ thật nhân sinh cũng là một hồi bi kịch.
Khi xuống xe, mưa lớn đến tột đỉnh. Linh Tố ôm túitiền nơi ngực trái, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi vào bên trongnhà.
Hàng hiên nhỏ hẹp yên tĩnh u ám, một giọng nam bỗngnhiên vang lên, Linh Tố sợ tới mức trong lòng cả kinh.
“Là tôi.” Bạch Sùng Quang từ một góc đi ra.
Linh Tố lạnh run, ánh mắt đề phòng lui một bước.
Bạch Sùng Quang bật cười: “Bạch Khôn Nguyên rốt cuộcđã làm pháp thuật gì với em, mà em coi tôi là ngưu quỷ xà thần vậy?”
Linh Tố mím miệng không nói lời nào, vẻ mặt âm u. Trênngười cô có thể nói đều là ẩm ướt, chỉ có túi tiền trước ngực vẫn khô ráo. Tờgiấy mỏng manh ở nơi đó giờ phút này như là lửa nóng, thiêu đốt ngực cô phátđau.
Bạch Sùng Quang thấy cô không đáp, cao thấp đánh giácô, có vài phần thương tiếc hỏi: “Đi đâu vậy? Sao lại ướt sũng như vậy?”
Linh Tố gục đầu xuống: “Đi đến nhà bạn học …”
“Có phải đến thư viện không?”
Linh Tố nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Bạch Sùng Quang thở dài một hơi: “Em thích Bạch KhônNguyên đến vậy sao?”
Mặt Linh Tố nóng lên, không hề hé răng.
“Tôi cuối cùng vẫn là làm người ác. Theo lý thuyết, emvà Lâm Lang đều đã trưởng thành, tự mình phải chịu trách nhiệm, gánh vác mọihậu quả.”
Linh Tố mạnh mẽ ngẩng đầu, cứng rắn đáp trả: “Khôngcần phải uy hiếp tôi!”
Bạch Sùng Quang cả giận nói: “Tôi uy hiếp em làm cái gì?Chính em cũng đã nói, đây là ân oán của Bạch gia chúng tôi. Tôi chính là khôngmuốn em bị lôi kéo vào đó, em không cảm kích thì thôi!”
“Anh hai lần ba lượt chuyển đề tới tới nguyên nhân cáichết của Lâm Lang. Bạch Sùng Quang, nếu anh thật sự cho rằng cái chết của cô ấycó điều kỳ quái, anh có thể đi báo án mà.”
“Không phải tôi không dám tin, mà là không muốn tin!”
Linh Tố muốn nói lại thôi một lát, nhẹ nhàng tiếp lời:“Sùng Quang, anh và Khôn Nguyên… Kỳ thật là anh em đúng không…”
Bạch Sùng Quang trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Trêntrời bỗng có một tia chớp, tia sáng chói mắt rọi xuống khiến hắn thống khổ nhắmmắt lại.
Linh Tố khẽ dịch từng bước một, hướng tới sát thanglầu, lúc tay cô chạm đến tay vịn, nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, nhanhnhẹn như một chú nai con. Tiếng bước chân nhỏ vụn rời đi, hàng hiên trở về bìnhtĩnh.
Mưa bên ngoài còn rơi xuống, tiếng sấm ù ù, không hềcó dấu hiệu ngừng lại. Bạch Sùng Quang chậm rãi mở mắt, cười khổ một cái, dựngthẳng cổ áo vùi đầu đi dưới màn mưa.
Linh Tố về nhà, lập tức bật hết tất cả ngọn đèn, đứngở chính giữa phòng, thấp giọng kêu gọi: “Mẹ, để cho con thấy mặt một lần thôi.Mẹ, con cần ý kiến của mẹ, giúp con đi.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ầm vang, thường thường cótia chớp ở phía chân trời sáng lên, bên trong không có chút hồi âm. Linh Tố chờđợi thật lâu, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc tuyệt vọng mỏi mệt.
Cô chậm rãi ngồi xuống, từ trong túi tiền lấy ra dichúc. Trang giấy hơi thấm ướt, cô thật cẩn thận cầm lấy, hít sâu một hơi, mở tờgiấy ra.
Ngoài cửa sổ một tia chớp chói mắt hiện lên, như mộtcây kiếm cắt qua bầu trời.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, trong tiếng mưa rơirào rào giọng nói này có vẻ hơi mỏng manh. Là đại thẩm cửa hàng ăn đối diện, bàgọi: “Linh Tố, cháu có ở nhà không? Bệnh viện điện báo nói, em gái của cháu…”
Một tiếng nổ vang, chấn đắc khiến sàn nhà dưới châncũng run lên. Tờ giấy trong bàn tay trắng bệch của Linh Tố lặng yên rơi xuốngđất.
Thời điểm chạy tới bệnh viện, trời vẫn còn đang mưa,không hề có dấu hiệu sắp tạnh.
Linh Tịnh đeo máy hít thở, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắncàng thêm tái nhợt, dưới đôi mắt là quầng thâm màu xanh đậm. Linh Tố nhìn màtrong lòng đau đớn.
“Làm sao có thể cảm mạo đây?”
Bác sỹ nói: “Hôm nay thay đổi thời tiết. Tóm lại, giảiphẫu chậm lại, chờ cô bé hết cảm mạo rồi nói sau.”
Linh Tịnh bỗng nhiên ho khan, nằm trên giường thở hàohển. Mắt Linh Tố chỉ nháy mắt đã ẩm ướt.
Hai chị em nắm chặt tay nhau.
Linh Tịnh cố hết sức nói: “Đừng lo, chờ chị thi đỗ vàođại học rồi, em sẽ khỏe lên. Học kỳ sau chúng ta có thể trở lại trường đi họcthôi.”
Linh Tố chôn mặt ở trong chăn. Linh Tịnh nhẹ nhàngvuốt ve đầu và bả vai em gái, giống như chủ nhân đang âu yếm một chú chó nhỏ sợhãi.
“Chị, người đàn ông lần trước đi cùng chị đâu?”
Linh Tố ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh ấy? Làm sao vậy?”
Linh Tịnh nhìn chị chăm chú: “Bây giờ chị còn lui tớivới anh ấy không?”
Trong óc Linh Tố lập tức nhảy ra khuôn mặt tươi cườidường như có thể hòa tan núi băng kia của Đồng Bội Hoa, ngực cảm thấy đau đớn.
“Anh ấy chỉ là một người ủy thác thôi.” Cô thản nhiênnói.
Tay lạnh lẽo của Linh Tịnh cầm lấy tay của chị: “Chị,em có dự cảm, em sẽ không qua được.”
“Nói bậy!” Linh Tố quát lớn.
Linh Tịnh lắc đầu: “Chị thấy được Quỷ Hồn, em biếttrước được một ít chuyện tương lai. Chị, em giấu giếm đã lâu.”
Linh Tố khiếp sợ lại kích động: “Em nói cái gì. Em làđứa nhỏ bình thường mà.”
“Chị, em không giống chị, nhưng cũng nhận được mộtchút di truyền của mẹ. Có điều mọi người đều nói người biết tiên đoán thườngkhông biết trước vận mệnh của chính mình, nay em lại có thể, chứng tỏ rằng emsẽ không qua được.”
“Em không nên suy nghĩ bậy bạ.” Mắt Linh Tố đỏ lên:“Em chỉ bị cảm mạo, nhất định có thể khỏe lại.”
Linh Tịnh cũng khóc òa lên: “Chị, em sắp được giảithoát rồi, chị phải làm sao bây giờ? Bọn họ đều muốn bắt nạt chị. Chị rất thiệnlương mà.”
Bác sỹ lại đây nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Tuy rằng Linh Tố không muốn, vẫn bị thúc giục rời khỏibệnh viện.
Về nhà, đã là buổi tối. Hết mưa, một vòng trăng tròntreo ở trên trời. Trong ngõ nhỏ con đường đầy nước, một vũng rồi lại một vũng,cô không thể không đi thật chậm.
Xa xa nhìn thấy dưới ánh trăng có bóng dáng của mộtngười cao lớn ở dưới lầu. Linh Tố đứng lại, bất đắc dĩ cười rộ lên.
Một Lâm Lang, khiến cho người ngoài như cô bỗng nhiênchạm vào chỗ phỏng tay thế này, hai vị công tử của Bạch gia thay phiên nhau đếncanh gác dưới lầu nhà cô.
Bạch Khôn Nguyên tắt điếu thuốc trong tay, đi tới hỏi:“Đi đâu vậy? Sao trễ như vậy mới trở về, giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?”
Linh Tố không đáp, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Em còn chưa nói em đi đâu?”
“Em gái của em bị cảm.” Linh Tố nói.
“Giải phẫu bị dời ngày rồi sao?” Bạch Khôn Nguyên nói:“Trái tim bệnh nhân sợ nhất là bị cảm. Qua vài ngày sẽ thi vào đại học, cònphải phân tán tâm tư. Đúng rồi, có đủ tiền không?”
Linh Tố nhíu mày: “Tiền không cần lo lắng.”
Bạch Khôn Nguyên nhìn cô chăm chú một lát, tay đặt lênvai cô: “Ăn cơm tôi chưa? Chúng ta đi ra ngoài tiệm. Hôm nay trăng sáng, đi bộvới anh một chút.”
Linh Tố bôn ba một ngày, vừa mệt vừa đói, thầm nghĩngã vào trên giường ngủ một lúc. Nhưng nghe giọng nói ôn nhu của Bạch KhônNguyên, chân không tự chủ được lại hoạt động.
Bạch Khôn Nguyên mang theo cô lên núi.
Linh Tố đã từng tuổi này nhưng chỉ có thời điểm trướcđây mẹ còn sống từng mang cô đến đài thiên văn ngắm sao vào ngày sinh nhật củacô. Mấy năm nay, đài thiên văn đóng cửa, đổi thành nhà ăn xa hoa, Linh Tố cũngkhông còn lý do lên núi.
Nhưng Bạch Khôn Nguyên đỗ ở bãi đỗ xe, dặn Linh Tố chớđi, rời khỏi đây, rồi trở lại với một cặp lồng cơm. Linh Tố kinh dị nhìn hắntrải thảm nhựa trên mặt đất, mở ra cặp lồng cơm.
Bụng của cô vang lên tiếng lột rột.
Bạch Khôn Nguyên hướng cô cười vươn tay: “Lại đây đi.”
Cô đặt tay vào trong tay hắn, cũng ngồi xuống.
Bạch Khôn Nguyên hướng về phía trên đầu nghếch cằm:“Như thế nào? Cảnh đêm đẹp không?”
Linh Tố nhìn ra xa. Ngọn đèn thành thị trên núi nhưsao đầy trời, lóe ra không ngừng. Cô không khỏi ngây ngốc.
Bạch Khôn Nguyên bưng một chén canh gà đưa qua: “Ănđi, anh biết em đói bụng.”
Trong mắt hắn là ánh đèn đuốc, Linh Tô cảm thấy haimắt mình đau nhức.
Trên núi có gió, gió lớn thổi qua, Linh Tố run run, hámồm hắt xì một cái.
Một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể khoác lêntrên vai, một đôi tay phủ lại quần áo, sau đó kéo vào trong lòng.
Trong lúc yên tĩnh Linh Tố có thể rõ ràng nghe đượctiếng đập bồn chồn của trái tim. Thân nhiệt ấm áp của người phía sau truyền lạitrên người cô, cô nhắm hai mắt.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Mỗi lần tâm phiền ý loạn, anhđều thích đến nơi đây ngắm đèn đuốc. Nhìn xem chúng sinh bên dưới bận rộn, mớicảm thấy phù sinh nửa đời nhàn rỗi không dễ dàng. Khi đó cũng rất hâm mộ SùngQuang, trên vai chú ấy không đeo trách nhiệm nặng nề, tiêu diêu tự tại, luôn cómột con đường lùi, sống rất thoải mái.”
Linh Tố chăm chú nhìn hắn.
Bạch Khôn Nguyên thản nhiên cười với cô: “Em đã nhậnra đúng không? Anh đã từng yêu Lâm Lang.”
Linh Tố ngượng ngùng cúi đầu.
“Em ấy vẫn nói anh thực không vui vẻ, không chỉ mộtlần khuyên anh buông ra một chút. Gia phụ qua đời, anh liền bắt đầu thu lại ýniệm trong đầu. Mới trước đây anh cũng rất thích biển lớn, giấc mộng có một conthuyền trắng toát, thuận gió cất cánh. Anh còn nhớ rõ trước đây một trưởng bốitừng tặng cho anh một bộ thuyền khuông, anh vô cùng yêu thích, nhưng gia phụvứt nó đi sau lưng anh, còn nghiêm khắc răn dạy một phen. Sinh ý sản nghiệptrong nhà, đều không chấp nhận được việc anh buông tay.”
Bạch Khôn Nguyên bất đắc dĩ cười cười: “Anh cũng từngnói với Lâm Lang, tương lai có một ngày, có thể cùng em ấy dạo chơi ở biển. Xâymột nhà gỗ nhỏ, nuôi một con chó con. Nhưng sau đó Lâm Lang đã chết. Đột nhiênnhư thế. Thẳng đến khi hạ táng em ấy, anh vẫn không thể tin được.”
“Ngày đó anh không nên cãi nhau với em ấy. Em ấy cóbệnh, buổi tối không biết chạy đi nơi đâu một mình. Lúc trước em ấy mới hiểulầm quan hệ của anh và Bội Hoa, làm ầm ỹ với anh. Anh nói em ấy vài câu, em ấylại nổi giận. Anh cũng vậy, anh tức em ấy không tín nhiệm anh, không hề nhườngnhịn em ấy. Em ấy cứ như vậy đột nhiên ôm ngực ngã xuống, nằm trong lòng củaanh nhắm mắt lại… Sau đó không còn mở ra nữa.”
Linh Tố cầm tay hắn.
Giọng nói của Bạch Khôn Nguyên dần dần thấp xuống:“Không có em ấy, từng ngày trôi qua không có sức sống. Hiện tại dì Diêu cũng bịbệnh, Sùng Quang lại ở trong công ty cãi lộn. Qua mấy ngày chính là đại hội cổđông, còn không biết sẽ tạo nên phong ba gì đây. Nếu Lâm Lang trên trời cólinh, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà sau khi mình mất như thế, cũng không biếtsẽ thất vọng đau khổ đến đâu. Anh cũng coi như là trụ cột trong nhà, phải chịutrách nhiệm thôi.”
Trầm mặc một lát, sau đó Bạch Khôn Nguyên khẽ hít mộttiếng: “Đối với em, anh luôn đặc biệt nói nhiều.”
Linh Tố cũng nhẹ nhàng mở miệng: “Mới trước đây, mẹmang em đến ngắm đèn, nói với em mọi ồn ào rầm rĩ trên thế gian này đều khôngliên quan đến chúng ta. Chúng ta đều là người quan sát đứng ở xa xa. Em vẫn rấtnhớ.”
“Bác gái cũng giống em…”
Linh Tố cười cười: “Sùng Quang nói anh ấy không tinquái lực loạn thần. Anh thì sao?”
Khôn Nguyên như trước thân mật ôm cô: “Thông linh sao?Cái khác không biết, nhưng anh cảm thấy anh tin tưởng em.”
Linh Tố cúi đầu nhìn hai tay vòng trước người mình,rất muốn đẩy ra, lại thủy chung không có dũng khí này. Cô dần dần dựa trọng tâmvào phía sau, thả lỏng tiến vào trong ngực hắn. Hơi thở của Bạch Khôn Nguyênkhe khẽ phất qua bên tai cô.
Sau đó cô ngủ quên, thời điểm tỉnh lại, xe đang đi vàođường cao tốc.
Bạch Khôn Nguyên thấy cô tỉnh, quay đầu cười với cô.Linh Tố cũng cười đáp lại.
Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên nói: “Lâm Lang qua đời banăm cũng sắp đến ngày giỗ rồi, trong nhà sẽ tổ chức tiệc nhỏ, em có thể tớikhông?”
Linh Tố lập tức gật đầu.
Bạch Khôn Nguyên cười: “Cám ơn em, Lâm Lang trên trờicó linh cũng sẽ cao hứng.”
Linh Tố si ngốc nhìn đèn đuốc xẹt qua ngoài cửa sổ, maxui quỷ khiến nói: “Em… tìm được một phần di chúc do Lâm Lang kí tên…”
Tốc độ xe chậm dần, dừng lại ở ven đường.
Bạch Khôn Nguyên quay đầu nhìn thẳng cô: “Di chúc củaLâm Lang? Em ấy có di chúc?”
Linh Tố gật gật đầu: “Tìm được ở thư viện, em… cònchưa xem, cho nên không biết có phải là thật hay không, cũng không biết có hiệuquả và lợi ích pháp luật hay không.”
Bạch Khôn Nguyên lắc đầu: “Em ấy bị bệnh, nói với anhmuốn viết di chúc. Khi đó anh chỉ sợ em ấy miên man suy nghĩ, khuyên em ấy bỏ ýniệm này trong đầu. Chẳng lẽ sau đó em ấy đã thật sự viết?”
Linh Tố hỏi: “Anh muốn thế nào? Thứ này về nhà là cóthể đưa cho anh.”
“Không cần.” Bạch Khôn Nguyên khoát tay: “Nếu di chúcgiao ra từ tay anh, Sùng Quang khẳng định không tin, để em cầm vẫn tốt hơn.Ngày mai em cầm đến chỗ công ty, anh sẽ gọi mọi người tới, mời luật sư đến côngchứng. Tranh cãi từ trước đến nay, cũng là thời điểm nên giải quyết.”
Linh Tố nhất nhất đáp ứng. Lần này, cô biết chính mìnhrốt cuộc không còn nghe thấy tiếng ho khan kia nữa.
***
Đêm hôm đó, Linh Tố hiếm khi ngủ sâu như vậy, một đêmkhông mộng mị. Ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy ánh mặt trời màu vàng lườibiếng chiếu vào tờ giấy trên bàn học trước cửa sổ.
Tờ giấy trên bàn học đúng là di chúc của Lâm Lang, côcầm lấy, thận trọng bỏ vào trong túi sách.
Thu dọn xong xuống lầu, không nghĩ rằng đã có xe Bạchgia đang chờ cô. Một người đàn ông bộ dáng nhã nhặn trẻ tuổi khách khách khíkhí mời cô lên xe.
Linh Tố trước khi lên xe nhìn hắn một cái, thấy trongmắt hắn chợt lóe tia sáng.
Cô lắc đầu, quá mức khẩn trương rồi.
Người đàn ông kia cung kính hộ tống cô đến công ty,chỉ đường cho cô. Một bên nhân viên đều kinh ngạc.
Linh Tố có chút ngượng ngùng.
Vừa đi vào phòng họp, trận thế thực tại làm cho LinhTố lắp bắp kinh hãi. Vốn tưởng rằng chỉ là vài người liên quan tiến hành nghithức kết giao, không nghĩ rằng trong phòng ngồi đầy người, ánh mắt nhất tềhướng lên người cô. Nam nữ già trẻ, người người áo mũ chỉnh tề, cầm đầu đúng làanh em Bạch gia.
Bạch Sùng Quang vừa thấy là cô, đứng lên: “Quả thật làem.”
Vẻ mặt của hắn phẫn nộ. Linh Tố đột nhiên có cảm giáccùng người ta cấu kết làm việc xấu, hãm hại trung lương.
Linh Tố nhìn về phía Bạch Khôn Nguyên, hắn hướng côgật gật đầu.
Cô lấy ra phong thư từ trong túi xách, người đàn ôngđưa cô đến vội tiếp nhận, qua tay đưa tới đặt trên bàn. Bên cạnh bàn có vàingười đàn ông bộ dạng chuyên nghiệp thật cẩn thận mở dấu niêm phong, rút ratrang giấy, đặt ở trên bàn, vây quanh nghiên cứu.
Bạch Sùng Quang lạnh lùng nhìn Linh Tố, hỏi: “Linh Tố,sao em lại tìm thấy di chúc này?”
Linh Tố không chút hoang mang đáp: “Lúc sống Lâm Langđể lại manh mối, tôi tìm hiểu nguồn gốc.”
“Cố tình để em tìm thấy sao.”
Linh Tố cười lạnh: “Không phải tôi là bán tiên sao?”
Đồng Bội Hoa đi ra nói: “Lúc này Linh Tố là người cóơn với chúng ta.”
Bạch Sùng Quang cười nhạo: “Linh Tố làm sao biết cáigì mà chúng ta?”
Người con gái bên cạnh gọi là Bạch Khôn Phương kéo hắnmột cái.
Bạch Khôn Nguyên quát khẽ: “Chú nói mấy lời lạnh nhạtvới Linh Tố làm cái gì. Liên quan gì đến cô ấy?”
Linh Tố bình tĩnh, cúi đầu tĩnh tọa, bỗng nhiên nghethấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài. Cô nghiêng đầu đi, bên người trốngtrơn.
Nhân viên xem xét rốt cục ngẩng đầu lên: “Bạch tiênsinh, xác định là bút ký của tiểu thư Bạch Lâm Lang, thời gian viết đại khái làba năm trước đây.”
Một người khác tiếp lời: “Bạch tiên sinh, thật sự làtiểu thư Bạch Lâm Lang tự tay viết, như vậy di chúc này xác thực có tính pháplý.”
Nét mặt Đồng Bội Hoa lập tức giãn ra, Bạch Sùng Quanglại mặt nhăn mày nhó.
Mặt Bạch Khôn Nguyên không chút thay đổi: “Vậy trướcmặt các vị tiền bối, tuyên đọc đi.”
Không khí nháy mắt căng thẳng. Linh Tố không ngẩngđầu, hít sâu một hơi.
Luật sư thanh thanh yết hầu, thì thầm: “Tôi, Quan LâmLang. Thần trí thanh minh, ý nghĩ rõ ràng, lúc này lập hạ di chúc. Sau khi tôichết, đem 5% cổ phần danh nghĩa của công ty Bạch thị tặng cho mẹ, cảm tạ ơndưỡng dục của bà.”
Tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đột nhiên vang lên tiếng ghế dựa ngã xuống đất, BạchSùng Quang đứng lên, sắc mặt xanh mét, mắt lộ hồng quang.
Hắn thô cổ họng đặt câu hỏi: “Đây là thứ vớ vẩn gìvậy?”
Bạch Khôn Nguyên thản nhiên nói: “Đây không phải thứvớ vẩn, đây là di chúc của Lâm Lang.”
Hắn cẩn thận cầm tờ giấy kia lên, nhẹ nhàng bỏ vào vănkiện.
“Sùng Quang, đừng vì thua cuộc mà không chịu nổi!”Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm nói: “Các vị chuyên gia ở đây không phải đã chứngminh rồi sao? Này quả thật là Lâm Lang tự tay viết ra.”
Bạch Sùng Quang đẩy ra Bạch Khôn Phương đang muốn kéoáo hắn, vọt tới trước mặt Bạch Khôn Nguyên: “Chú không tin, thời điểm kia LâmLang…”
“Tuy rằng thời điểm kia Lâm Lang bị bệnh, nhưng tráitim bị bệnh không ảnh hưởng tới việc em ấy lập di chúc!” Bạch Khôn Nguyên lớntiếng ngắt lời hắn.
Đồng Bội Hoa nói: “Sùng Quang, Lâm Lang đem công ty cổphần cho dì, kia cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.”
Bạch Sùng Quang nheo mắt: “Vừa rồi không phải mới tìmbác sỹ chứng minh chị dâu si ngốc, dựa theo quy củ Bạch gia, cổ phần công tytạm thời do Bạch Khôn Nguyên chi phối sao? Lâm Lang viết như thế không phải làcho chính Bạch Khôn Nguyên sao?”
Bạch Khôn Phương không nhịn được nữa, cũng đứng lên:“Bạch Sùng Quang, anh đừng nói nữa, để lại chút thể diện cho mình đi!”
Sắc mặt Bạch Khôn Nguyên xanh mét, mím chặt môi. ĐồngBội Hoa cười nói: “Sùng Quang, cái gì Lâm Lang Khôn Nguyên, đều không phải làBạch gia sao? Đây là người một nhà…”
“Đúng vậy!” Bạch Sùng Quang ngắt lời cô ta: “Cô cũngmau chóng trở thành người nhà họ Bạch đi, sẽ có thể nhắc tới người một nhà vớitôi.”
Linh Tố chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dù cho Đồng Bội Hoa nhẫn nhịn giỏi, rốt cục vẫn cảmthấy bị đắc tội: “Bạch Sùng Quang, được làm vua thua làm giặc, anh có chútphong độ được không?”
Bạch Sùng Quang lấy lại danh dự về: “Các ngươi là đôicẩu nam nữ, sao các ngươi có thể khiến Lâm Lang trên trời có linh thiêng thấtvọng!”
“Bạch Sùng Quang!” Bạch Khôn Nguyên hét lớn một tiếng.
“Chú đúng mực một chút cho cháu. Trước mặt nhiềutrưởng bối như vậy, chú có nỗi khổ gì thì cứ nói ra, đừng để đến lúc đó khiếncháu rơi vào tội danh hãm hãi chú mình. Bạch Khôn Nguyên tôi làm việc luôn luônđàng hoàng!”
Có trưởng bối mở miệng: “A Quang, tội gì phải vậy.Bạch gia cũng không bạc đãi cháu. Điều này sao biến thành giống như đuổi tậngiết tuyệt vậy.”
Vẻ mặt Bạch Sùng Quang bi phẫn, cắn răng không đáp.
Đồng Bội Hoa nói: “Di chúc do Thẩm tiểu thư là ngườingoài cuộc lấy ra, chứng thật tính chân thật và pháp lý. Còn có lỗ hổng nàonữa?”
Ba chữ này hắn gọi nghiến răng nghiến lợi, làm choLinh Tố cảm thấy rét lạnh.
“Làm sao cô ta lại là người ngoài chứ? Cô rõ ràng làmột thiếu nữ bị Bạch Khôn Nguyên mê hoặc mà! Cái gì thông linh, cái gì dị năng?Không phải tất cả đều là một tuồng kịch do Bạch Khôn Nguyên tự biên tự diễnsao! Lai lịch không rõ, yêu ngôn hoặc chúng…”
“Đủ rồi!” Bạch Khôn Nguyên vỗ mạnh cái bàn, khiến mọingười ngồi đầy phòng sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Vũ Sinh.”
“Có mặt.” Người đàn ông đi cùng Linh Tố đáp.
“Cậu dẫn hắn đi ra ngoài.”
Bạch Sùng Quang giành trước cười rộ lên: “Đuổi ngườisao? Thật sự là quyết đoán. Tôi không cần người lôi đi, tôi có chân sẽ tự mìnhđi!”
Hắn chỉnh lại caravat, thẳng lưng ngẩng đầu mà bước đira ngoài, không thèm nhìn một ai.
Bạch Khôn Phương thở dài một tiếng, đứng dậy đuổitheo.
Trong phòng hội nghị không khí rốt cục đã dịu đi,tiếng nghị luận vang lên, Bạch Khôn Nguyên lại bắt đầu dặn dò.
Giọng nói này rơi vào trong tai của Linh Tố, tất cảđều thành từng tiếng ong ong, giống như có một đàn ong mật bay quanh lỗ tai côvậy. Cô nhắm mắt lại, nhưng dù thế nào cũng không thể giảm bớt được cảm giácchoáng váng kia. Mồ hôi trên lưng đã ướt đẫm quần áo, mồ hôi từ thái dương cũngchảy xuống gáy.
Cô dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi buông ra tayđang nắm chặt thành quyền. Lòng bàn tay cảm thấy đau đớn.
Giọng nói thân thiết của Đồng Bội Hoa gọi khiến cô cólại một chút thần trí: “Linh Tố, em không thoải mái sao?”
Linh Tố mờ mịt ngẩng đầu, gương mặt phóng đại của ĐồngBội Hoa làm cho cô không tự chủ lui ra phía sau một chút.
“Làm sao vậy? Chảy nhiều mồ hôi như thế.” Tay Đồng BộiHoa đã vươn ra sờ lên trán cô: “Ôi! Nóng quá, phát sốt rồi!”
Bạch Khôn Nguyên dừng nghị luận, đi tới. Linh Tố cònchưa kịp co rúm lại, đã bị hắn sờ trán.
“Đúng là hơi nóng, không phải là ngày hôm qua bị cảmlạnh chứ? Cô bé này, không thoải mái cũng không nói một tiếng. Mau gọi bác sỹđi?”
“Không cần!” Linh Tố không biết làm sao có được sứclực, đẩy ra hai người đứng lên: “Tôi về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi. Tôi điđây.”
Cô tông cửa xông ra ngoài. Bạch Khôn Nguyên vội vàngdặn dò trợ thủ đi tiễn cô, người nọ đuổi theo ra cửa nhưng đã sớm không thấybóng dáng của cô đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]