Chương trước
Chương sau
Linh Tịnh nhìn thấy chị gái dẫn một thanh niên xa lạtới liền lắp bắp kinh hãi.

Bạch Khôn Nguyên ở trên đường mua một bó hoa, gọi y táđi cắm vào bình. Phòng bệnh có thêm sắc thái tiên diễm, không khí lập tức trởnên sinh động.

Linh Tố giới thiệu: “Đây là Bạch Khôn Nguyên tiênsinh, đây là Linh Tịnh, em gái của tôi.”

Cô đi nói chuyện với bác sỹ, bỏ Bạch Khôn Nguyên ở lạitrong phòng bệnh.

Thiếu nữ gầy tong teo này có ánh mắt lợi hại khôngthua chị gái cô, chỉ trong thời gian ngắn đã đánh giá Bạch Khôn Nguyên thấutriệt. Mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút địch ý.

Bạch Khôn Nguyên ho nhẹ một cái. Hắn kỳ thật không amhiểu việc giao tiếp với các cô gái trẻ.

Linh Tịnh bỗng nhiên lắc đầu, tự nhủ nói: “Quả thật làanh.”

Chị em Thẩm gia đều kỳ lạ như thế, Bạch Khôn Nguyên tòmò, hỏi: “Tôi như thế nào?”

Linh Tịnh lạnh lùng nói: “Xuất thân tốt, có dã tâm,anh không thích hợp với chị gái của tôi.”

Bạch Khôn Nguyên cười: “Đừng lo lắng, tôi và chị gáicủa em chỉ là bạn bè bình thường.”

Linh Tịnh không hề để ý đến hắn.

Linh Tố trở về, hỏi: “Đang hàn huyên cái gì vậy?”

“Bác sỹ nói thế nào?”

“Ai, Linh Tịnh, chị đã đưa ra quyết định cuối cùng vớibác sỹ, chị vừa thi xong, em sẽ lập tức giải phẫu, không thể kéo dài.”

Linh Tịnh chui vào trong chăn không nói gì.

Linh Tố sờ sờ đầu cô, theo Bạch Khôn Nguyên rời đi.

Bạch Khôn Nguyên mang cô đến một nhà hàng cơm tây.

Đây là lần đầu tiên Linh Tố đến một nơi cao cấp nhưthế dùng cơm. Trước bàn có dao có dĩa, giống như sắp mưu sát ai vậy, không thểnào xuống tay.

Cô chưa ăn no, Bạch Khôn Nguyên đưa cô về nhà, cô lạimang theo hắn đến tiệm mỳ nhỏ mà mình thường ăn.

Bàn trong cửa tiệm có một lớp mỡ dầy, Bạch Khôn Nguyênlại tuyệt nhiên không để ý, cùng Linh Tố ngồi đó. Nhiệt khí bốc hơi, gương mặthai người đều đổ một chút mồ hôi. Bạch Khôn Nguyên lấy ra khăn tay đưa cho LinhTố.

Linh Tố đột nhiên hỏi: “Lâm Lang… Từ khi phát bệnh đếnlúc mất đi, mất bao nhiêu thời gian?”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Sau khi phát bệnh lập tức nằmviện, cách ngày lại tái phát, mất ngay trên giường bệnh.”

“Sùng Quang nói anh ấy cũng không kịp gặp mặt.”

“Lúc đó chú ấy ở bên ngoài.”

Linh Tố châm chước một lát, lại hỏi: “Bạch gia ở nướcngoài mở chi nhánh công ty, so với trong nước thế nào?”

Bạch Khôn Nguyên cười: “Chi nhánh làm sao có thể sovới trụ sở đây.”

“Khó trách Sùng Quang vẫn bất bình.”

“Em hướng về chú ấy hay là hướng về tôi?” Vẻ mặt BạchKhôn Nguyên ý tứ hàm xúc cười nhìn cô.

“Tôi không phải là người nhà họ Bạch.” Linh Tố phủisạch quan hệ.

Bạch Khôn Nguyên vui vẻ cầm lấy đôi đũa: “Bạch giacũng có không ít thân thích đứng về phía hắn.”

“Bạch Khôn Phương?”

“Em quen sao?” Bạch Khôn Nguyên kinh ngạc: “Đó làngười nhà của em trai ông nội tôi, cô là con gái duy nhất trực hệ, cổ phần nắmgiữ không ít.”

“Lúc Lâm Lang còn sống, hai người hay cãi nhau sao?”

Bạch Khôn Nguyên buông chiếc đũa: “Tôi thật có lỗi vớicô.”

“Nếu Lâm Lang không chết, các người là muốn Lâm Langhay là muốn quyền lợi?”

Bạch Khôn Nguyên ha ha cười: “Giang sơn hay là mỹnhân. Linh Tố, em đang khảo nghiệm tôi đây mà.”

Linh Tố cũng cười.

Đúng vậy, đây là vấn đề ngu xuẩn nhất.

Trong nhà, đèn điện vẫn không đủ sáng. mẹ không giốngnhư ngày thường đi tới hỏi thăm. Căn phòng trống rỗng, không có một cái gì.

Bỗng nhiên Linh Tố nghĩ có lẽ em gái đúng, mẹ qua đờinhiều năm như vậy, kỳ thật vẫn là cô tự chăm sóc bản thân, cô luôn luôn thìthào tự nói với không khí mà thôi.

Cô nói: “Mẹ, cô gái kia biến mất thật kỳ quái, mẹ chỉđiểm cho con một chút đi.”

Sau đó cô chờ đợi, vẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, trong không khí trôi nổitruyền đến một tiếng thở dài.

“Một lần cuối cùng.”

“Vâng.” Linh Tố nói.

“Cô bị trói buộc, là vì người yêu của cô bé thương nhớcô bé, làm cho cô bé không thể siêu sinh.”

“Vậy hiện tại thì sao?”

“Còn không rõ ư. Đương nhiên là người yêu của cô bếkhông hề yêu cô bé nữa rồi.”

Lực lượng tình yêu biến mất, Lâm Lang lại có được tựdo.

Chúng ta quả thực cần trả giá mới có thể đổi lại thứgì đó. Có đáng giá hay không chỉ có tự mình mới biết.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.

Linh Tố rơi lệ đầy mặt. Cô biết bản thân sẽ không còngặp lại mẹ nữa.

***

Một tuần trước khi thi, trường học cho nghỉ để ôn tập,thí sinh ở nhà cuối cùng có thể thả lỏng một chút.

Chuyện thứ nhất Linh Tố làm chính là ngủ say đến khitrời sáng rõ. Lại ở trên giường lăn qua lăn lại, cảm thấy còn muốn ngủ tiếpthêm ba tiếng.

Khó trách lão sư mãnh liệt phản đối học sinh luyến ái.Chỉ cần vừa rơi vào bể tình, người sẽ trở nên lười biếng, vô tâm dốc lòng cầuhọc.

Linh Tố bắt buộc mình dậy, xuống lầu mua bữa sáng.

Ra khỏi khu, xe của Bạch gia đứng ở dưới đèn đường.

Linh Tố ôn nhu cười, đi qua.

Nhưng từ trên xe bước xuống, là Bạch Sùng Quang.

“Linh Tố, tôi có lời muốn nói với em, lên xe đi.” Thầnsắc của hắn ngưng trọng.

Linh Tố lo lắng một lát, theo hắn lên xe.

Bạch Sùng Quang đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói gầnđây em và Khôn Nguyên qua lại rất gần gũi.”

Linh Tố nhướn lông mày: “Bạch gia các người là làmtình báo sao?”

Bạch Sùng Quang da mặt dày tươi cười: “Chẳng phải nóitôi và Khôn Nguyên ngầm đánh giá nhau.”

“Anh thật thẳng thắn.”

Bạch Sùng Quang dựa vào ghế xe: “Em là một cô bé thôngminh.”

Linh Tố không kiên nhẫn: “Anh muốn hỏi tôi cái gì?”

Bạch Sùng Quang chăm chú nhìn Linh Tố, nhìn thẳng vàođôi mắt cô: “Chỉ mới vài ngày, đối với tôi cũng đã đầy bụng địch ý. Ảnh hưởngcủa Khôn Nguyên quả thực kinh người.”

Linh Tố càng thêm hờn giận: “Có chuyện gì thì anh nóithẳng đi. Tôi còn chưa ăn sáng đây.”

Bạch Sùng Quang gõ vào cửa sổ xe, lái xe lập tức khởiđộng. Linh Tố khẽ thở dài một tiếng, cũng không làm loạn muốn xuống xe.

Xe chạy trên đường, Bạch Sùng Quang mới mở miệng mộtlần nữa: “Em cũng dẫn cậu ấy tới thư viện kia. Nơi đó có gì đặc biệt sao?”

Linh Tố hỏi lại: “Các người đến tột cùng coi tôi làcái gì đây? Một kẻ lừa đảo, hay là một bán tiên?”

“Linh Tố, tôi tuyệt đối không có ý khinh thị em.”

“Kia chỉ là một gian thư viện. Vì sao anh lại khẩntrương như thế? Mấu chốt gì đó, đến tột cùng là gian phòng kia, hay là dị năngcủa tôi? Bạch Sùng Quang, anh tiếp cận tôi là vì cái gì?”

Bạch Sùng Quang ảo não: “Tôi tiếp cận em là bụng dạkhó lường, Khôn Nguyên tiếp cận thì là cái gì đây? Em thật là nặng bên này nhẹbên kia.”

Linh Tố nghiêm khắc nói: “Chuyện của Bạch gia cácngười không liên quan đến tôi. Nếu muốn mời tôi làm gì, vậy phải trả thù lao.Nếu không tôi không thể nghe theo.”

Bạch Sùng Quang không để ý, ngược lại cầm lấy tay cô:“Linh Tố, em không phải là người tham tài! Em nói cho tôi biết, có phải em biếtgì đó đúng không?”

“Cái gì là cái gì?” Linh Tố lo lắng nhìn hắn: “Bạchđại ca, gần đây anh thật không bình thường. Có chuyện gì anh có thể nói thẳnghay không. Tôi không có kinh nghiệm, không thể hiểu ám chỉ này.”

Bạch Sùng Quang ai một tiếng, buông cô ra, nói: “Emmuốn biết Lâm Lang chết ra sao không.”

Quả thực lại kéo về chuyện của Lâm Lang.

“Khi Lâm Lang ở nhà bơi lội đột nhiên phát bệnh, bịđưa vào bệnh viện, có điều bệnh tình rất nhanh được khống chế. Nhưng thời điểmrạng sáng đột nhiên phát bệnh, cấp cứu cũng không có hiệu quả, vì vậy mà tửvong.”

“Anh hoài nghi cô ấy chết là vì có nhân tố tác động?”

Sắc mặt Bạch Sùng Quang xanh mét: “Đêm đó ở bệnh việnbồi em ấy, là Khôn Nguyên.”

Lúc này Linh Tố quát khẽ: “Bạch Sùng Quang!”

“Em không tin?”

“Vu khống. Dù thế nào Khôn Nguyên cũng không phải làngười như vậy.”

Bạch Sùng Quang hỏi lại: “Loại người nào? Em hiểu biếtcậu ấy đến đâu?”

Linh Tố nghẹn lời.

Cô hiểu biết Bạch Khôn Nguyên được bao nhiêu?

Cô một mực chắc chắn: “Lâm Lang không phải chết oanchết uổng. Trên người cô ấy không có oán khí.”

Bạch Sùng Quang giống như bị điểm huyệt, hoảng hốt saumột lúc lâu, run giọng nói: “Quả thực…”

Linh Tố cảm thấy thực ngượng ngùng. Thời điểm ngườikhác không tin cô có thể nhìn thấy Quỷ Hồn, quanh cô đều là du hồn; thời điểmngười khác tin tưởng, cô lại cố tình biến trở về một người bình thường. Tạo hóathực trêu ngươi.

“Cái chết của em ấy vốn kỳ quái. Cơ thể Lâm Lang vẫnkhỏe mạnh. Trước khi qua đời một tháng, em ấy còn cùng tôi lặn xuống bãi đá sanhô dưới đáy biển xem thuyền đắm. Trước khi lặn xuống nước phải kiểm tra sứckhoẻ cũng không thấy trái tim có vấn đề. Trước khi chưa phát bệnh một khoảngthời gian bởi vì phải viết luận văn mà em ấy có vẻ mệt nhọc, nhưng điều nàythực bình thường. Mà tối hôm đó nằm viện, sau khi Lâm Lang ăn xong ra ngoài,đêm khuya mới được đưa trở lại bệnh viện. Sau đó từ miệng của Khôn Nguyên mớibiết, bệnh gấp quá cấp cứu không có hiệu quả, em ấy đã qua đời.”

“Nhưng điều này có thể chứng minh cái gì?”

“Em ấy ra ngoài là đi đâu, vì sao bọn họ cãi nhau?”

Vẻ mặt Bạch Sùng Quang oán giận, tay nắm thành quyền,ánh mắt hung thần: “Linh Tố, tôi nhất định phải hiểu được Lâm Lang là chết nhưthế nào!”

Linh Tố nhìn gương mặt dữ tợn của hắn, trong lòng bấtan, đề cao cảnh giác. Vì sao Lâm Lang qua đời ba năm sau hắn mới đến điều tranguyên nhân cái chết của cô ấy? Vì sao ở thời khắc mấu chốt quyền lợi của Bạchgia luân phiên chuyển đổi thì muốn lật lại bản án cũ?

“Nếu không có việc gì khác, tôi phải đi.” Cô bảo láixe dừng lại, mở cửa xuống xe.

Bạch Sùng Quang đuổi theo: “Linh Tố, Bạch Khôn Nguyênkhông phải là nhân vật đơn giản.”

Linh Tố đề phòng nhìn hắn.

“Còn có, Lâm Lang đã nhắc với em về chuyện di chúcchưa?”

Linh Tố nhướn một bên lông mày.

“Tôi hoài nghi em ấy đã viết di chúc, mà Bạch KhônNguyên đã giấu đi rồi.”

Bạch Sùng Quang như vậy đúng là xa lạ trước nay chưatừng có. Linh Tố lắc đầu, đồng thời lui vài bước, xoay người chạy đi.

Về nhà, trái tim kinh hoàng không ngừng đập loạn, mộtbóng ma bao phủ trên đỉnh đầu.

Di chúc? Anh ta muốn tìm di chúc của Lâm Lang.

Khôn Nguyên thì sao? Anh ấy có biết không?

Bạch Sùng Quang như vậy tựa hồ có điểm phát rồ, tùy thờisẽ xông đến đây. Hóa ra cũng không phải là người nho nhã.

Linh Tố rốt cuộc không thể ngồi không. Cô gọi điệnthoại cho Bạch gia.

Người hầu của Bạch gia nói: “Đại thiếu gia ở trongcông ty.”

Trụ sở của Bạch thị cũng không cao ngất trong mây, dátvàng lóng lánh. Tương phản, là kết cấu bằng thép, trước cửa thủy tinh dùng gậytrúc vòng quanh, đặc biệt cao nhã. Cũng không biết là kiệt tác của nhà thiết kếnào.

Nhân viên tiếp đãi ôn hòa có lễ, nói: “Tiểu thư, khôngcó hẹn trước, tôi cũng lực bất tòng tâm.”

Linh Tố không giấu được vẻ thất vọng.

Phía sau truyền đến một giọng nói ôn nhu: “Làm saovậy?”

Đó là tiếng của Đồng Bội Hoa. Cô ta lập tức liền nhậnra Linh Tố, nhiệt tình dào dạt nói: “Tìm Khôn Nguyên sao? Anh ấy đang họp. Đếnđây, chị mang em đi trước.”

Cô ta tự nhiên hào phóng làm cho Linh Tố cảm thấy vôcùng không được tự nhiên, muốn từ chối: “Em tới gặp Bạch tiên sinh như vậy cũnghơi đường đột.”

“Không có việc gì.” Đồng Bội Hoa an ủi luôn miệng:“Khôn Nguyên sẽ không so đo với em đâu.”

Đến trên lầu, thư ký báo lại: “Đồng tiểu thư, Khôntổng đang họp, phỏng chừng còn 20 phút nữa.”

Đồng Bội Hoa trực tiếp mang theo Linh Tố đi vào vănphòng của Bạch Khôn Nguyên ngồi chờ.

Văn phòng rộng mở sáng ngời, trên bàn gỗ thô xếp haichồng văn kiện cần duyệt ký.

Đồng Bội Hoa cười: “Cảnh tượng này có giống ngự thưphòng của hoàng đế thời cổ không, đống văn kiện này chính là tấu chương các đạithần dâng lên mà.”

Thư ký đưa cà phê vào, nghe thấy thế, nịnh nọt nói:“Vậy Đồng tiểu thư không phải là hoàng hậu nương nương sao?”

Linh Tố vốn vươn tay cầm tách cà phê chợt dừng lại,rụt trở về.

Đồng Bội Hoa ngồi xuống bên cạnh Linh Tố, nói: “Lầntrước em đến chơi nhà, chị đi công tác không có ở đó. Kỳ thi sắp tới rồi đúngkhông? Chuẩn bị như thế nào rồi?”

Linh Tố bị sự nhiệt tình có chút giả tạo của cô tabiến thành không yên bất an: “Được nghỉ để ôn tập, cũng sắp đến kỳ thi rồi.”

“Có cái gì cần hỗ trợ thì cứ nói. Cậu của chị làm việctrong Bộ Giáo dục.”

Linh Tố chỉ ngượng ngùng cười.

Đồng Bội Hoa nhìn chằm chằm cô cười: “Lúc ban đầu cảmthấy em giống Lâm Lang, lâu lại không thấy giống nữa. Em so với nó văn tĩnh hơnnhiều.”

Linh Tố nói: “Đó là chưa quen lâu thôi.”

Đồng Bội Hoa chụp bả vai cô: “Chị thích tính tìnhkhiêm tốn này của em. Khó trách Khôn Nguyên cùng Sùng Quang cũng thích em nhưthế, thiếu nữ nhu thuận mỗi người đều yêu mà.”

Linh Tố đã như ngồi trên đống lửa, thật sự hối hậnmình tùy tiện đến đây.

Tẻ ngắt một lát, cửa bị đẩy ra, Bạch Khôn Nguyên mangtheo hai nhân viên đi vào.

“Các em?” Ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm một mình LinhTố.

Ánh mắt Linh Tố chợt lóe, lại cúi đầu.

Đồng Bội Hoa cười khanh khách nói: “Linh Tố tựa hồ cóviệc gấp tìm anh, đúng không, Linh Tố?”

Bạch Khôn Nguyên gật gật đầu: “Linh Tố, là chuyện gì?”

Trong phòng có bốn đôi mắt đều chăm chú đặt trên ngườiThẩm Linh Tố, Linh Tố không có cách nào mở miệng trước mặt nhiều người như thế.

Đồng Bội Hoa bỗng nhiên nói: “Vẫn là quyên tiền sao?Dễ thôi mà, chị cũng góp một phần!”

Linh Tố sợ hãi, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Đồng Bội Hoa lại là thản nhiên cười: “Vậy là chính emgặp khó khăn sao? Không sợ, chúng ta sẽ giúp em.”

Hai tai Linh Tố trở nên nóng bừng. Đây đúng là kẹođường nhục nhã, có người trẻ tuổi nào có thể chịu được đây.

Cô thì thào nói: “Không phải…”

Ngay lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một người đànông mang theo gió lốc vọt vào, lớn tiếng kêu: “Bạch Khôn Nguyên, hôm nay cháuphải nói rõ ràng với chú!”

Người tới đúng là Bạch Sùng Quang.

Lập tức Bạch Sùng Quang nhìn thấy Linh Tố, di mộttiếng, cười rộ lên: “Đã biết em sẽ chạy tới tìm cậu ấy mà.”

Linh Tố lạnh lùng trừng hắn, lui về phía sau một bước.

Bạch Khôn Nguyên lập tức che ở phía trước Linh Tố, nóivới Bạch Sùng Quang: “Chuyện hôm nay là các đồng sự quyết định, chú tìm một mìnhcháu cũng vô dụng.”

Bạch Sùng Quang vẫn như cũ nhìn thẳng Linh Tố.

Linh Tố chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi từng cơn,làm cho cô nổi da gà. Bỗng nhiên cô lấy lại sức lực, đẩy Bạch Khôn Nguyên đangđứng phía trước ra, lướt qua Bạch Sùng Quang, chạy ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu gọi cô, cô ngoảnh mặtlàm ngơ, một hơi vọt vào thang máy.

Ra khỏi cửa trụ sở Bạch thị, trên đường thái dươngtrắng bóng chiếu rọi khiến Linh Tố cơ hồ đui mù.

Bỗng nhiên có người vươn tay dùng sức túm lấy cô, sauđó kéo một cái. Một chiếc xe vèo lướt qua mặt cô.

Linh Tố sợ tới mức kinh hô. Bạch Sùng Quang tức giận:“Xe đến xe đi, em cứ lao về phía trước làm cái gì?”

Linh Tố dùng sức giãy ra khỏi tay hắn.

Bạch Sùng Quang không sao cả nhún nhún vai: “Đồng BộiHoa em cũng không xa lạ, nhưng quan hệ giữa cô ta và Bạch Khôn Nguyên dường nhưem vẫn còn chưa rõ ràng lắm. Thời điểm Lâm Lang còn sống cô ta đã có tình cảmvới Bạch Khôn Nguyên rồi. Sau khi Lâm Lang mất, hai người bọn họ qua lại đã mộtnăm, hai bên nhà đã có ý đính hôn. Cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa từng nhắctới với em đúng không?”

Linh Tố nhẹ nhàng run rẩy, như bị giật điện. Cô quaymặt đi.

Bạch Sùng Quang thấy vẻ mặt cô đau xót cùng cô đơn,cũng có chút không đành lòng: “Linh Tố, ba năm trước đây tôi cũng từng khuyênLâm Lang, ba năm sau lại khuyên em. So với Lâm Lang em khôn khéo hơn rất nhiều,tự giải quyết cho tốt đi.”

Linh Tố không muốn nghe tiếp: “Anh khẩn cấp kể chuyệnriêng tư ở trước mặt tôi, vô dụng thôi. Chuyện Bạch gia các người không liênquan đến tôi.”

“Vậy em vội vàng tìm đến đây, là vì cái gì?”

Linh Tố không nói.

“Còn có, di chúc của Lâm Lang…”

Linh Tố xoay người ngăn lại một chiếc taxi, sau đónhanh chóng nhảy vào xe.

Bóng dáng của Bạch Sùng Quang rốt cục trở nên nhỏ bé.Linh Tố thở dài một hơi, hai tay vây quanh người mình.

Cô tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên ngườiĐồng Bội Hoa. Anh ấy cũng không đuổi theo cô.

Xe chạy đến thư viện. Vừa ngừng lại, Linh Tố liền thấycó 4, 5 người đàn ông mặc tây trang sắc mặt âm trầm đi ra từ bên trong, rồi lênmột chiếc xe, nghênh ngang rời đi.

Trong thư viện, quản lý đang càu nhàu: “Tự dưng chạyđến thư viện lục tung, giống như quỷ vào thôn vậy. Nơi này còn có thể tàng trữkho báu sao?”

Linh Tố kinh hãi, vội vàng chạy lên lầu hai. Quả thực,đa phần sách vở đều bị vứt trên mặt đất, khung cảnh hỗn độn. Giá sách cũng bịlệch khỏi vị trí, sách trên giá ở nơi góc khuất nhất toàn bộ bị quăng trên mặtđất.

Linh Tố dậm chân. Bạch Sùng Quang tức chết kia!

Quản lý theo kịp, tức giận nói: “Tiểu Thẩm cô xem này,rốt cuộc là vì sao vậy?”

“Bọn họ là ai?”

“Không biết. Sáng sớm liền vọt vào đây, giống như đangtìm cái gì đó. Sau khi đến quả thực chính là loạn quăng hết mọi thứ sang mộtbên. Cô nói xem, đây còn có sách cổ đến trăm năm nữa mà!”

Chân vừa dẫm vào cái gì đó, rút chân ra vừa thấy, đúnglà quyển tiêu bản con bướm Lâm Lang thường xuyên xem kia.

Một ý niệm lặng lẽ sinh ra trong đầu.

Linh Tố nhìn thoáng qua hai người quản lý ngồi trênmặt đất vội vàng thu dọn tàn cục, lặng lẽ tránh ra.

Hiện tại là giữa trưa, trong đại sảnh thư viện khôngcó ai, cô lập tức đi đến chỗ đăng ký thuê sách báo.

Ngồi máy tính nhập vào ba chữ “Quan Lâm Lang”, ấnEnter. Máy tính đáp lại “Không tra ra người này” . Linh Tố tự hỏi một lát, lạiđánh vào hai chữ “Lâm Lang”. Một lát, một loạt danh sách mượn sách thật dàixuất hiện ở trên màn hình.

Toàn bộ đều là sách du lịch hoặc là nhân văn, nhìn quacũng không có gì đặc biệt.

Chậm đã! Linh Tố lưu ý đến quyển sách cuối cùng, đúnglà một ngày trước khi Lâm Lang qua đời! Hay là ngày đó cô rời khỏi bệnh việnđến vì quyển này?

Sách tra cứu địa chất ở lầu một, cũng không nhiều lắm.Tuy rằng sách đã bị người của Bạch Sùng Quang quấy rầy trình tự, Linh Tố vẫnrất nhanh liền tìm được quyển sách bìa cứng dày này.

Trong trang đăng ký có viết ngày mượn sách. Xem raquyển sách này rất ít được lưu ý, đã ba năm không có người mượn đọc qua. Chínhlà kỳ quái, Lâm Lang mượn quyển sách tràn đầy học thuật chuyên nghiệp thâm ảonày để làm cái gì?

Đợi chút!

Linh Tố nhẹ nhàng vuốt ve trang mục lục kia, mặt trêncó nhiều vết ố, nhìn kỹ, dĩ nhiên là dấu vết của bút máy.

Là trang tên sách, có người viết gì đó lên trang tênsách của quyển này. Bởi vì nét chữ cứng cáp, hơn nữa trang giấy ẩm ướt, nét mựcnhòe vào phần mục lục. Mà trang tên sách sau khi viết xong đã bị xé xuống.

Linh Tố vừa hơi lưu ý, liền phát hiện huyền bí trongđó. Quyển sách tổng cộng có bốn chương và tiết, trong từng tiêu đề đều có mộtdấu bút máy nhợt nhạt vòng quanh.

Đó là mấy chữ “Thế giới tầng dưới cùng”.

Thế giới tầng dưới cùng? Là tâm, hay là địa ngục?

Linh Tố bừng tỉnh đại ngộ.

Cô chạy đến lầu hai, hỏi quản lý còn đang bận rộn:“Trong đây có mô hình địa cầu hay không?”

Quản lý đáp: “Vốn trước đó ở trên này có mô hình địacầu cao bằng nửa người, năm trước được chuyển đến bên dưới, bày ở cầu thang.”

Linh Tố quả thực ở thang lầu tìm được mô hình địa cầubị che kín bởi tro bụi và mạng nhện kia. Cái giá đã rỉ sắt, địa cầu cũng khôngthể chuyển động, tang thương lại chật vật.

Linh Tố ngồi xổm xuống, cẩn thận nâng lên cái bệ củamô hình địa cầu, vươn tay sờ soạng.

Bỗng nhiên cô ngừng lại.

Bên tai cô tựa hồ vang lên thanh âm của Bạch SùngQuang: “Tôi hoài nghi em ấy viết di chúc.”

Bạch Sùng Quang hoài nghi không sai.

Linh Tố hơi tốn một chút khí lực, hé ra tờ giấy đượcgấp lại bị cô nhẹ nhàng rút ra.

Mặttrên có hai nét chữ xinh đẹp: “Di chúc” .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.