Chương trước
Chương sau
Linh Tố ở trong phòng tắm của phòng dành cho kháchchừng một giờ, dùng khăn mặt lau mặt và cánh tay lặp đi lặp lại, nhưng mũi vẫnngửi thấy mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn kia.

Mệt mỏi, quỳ gối xuống, dựa vào tường yên lặng rơi lệ.

Cô chẳng những là một bé gái mồ côi, ở trong mắt ngườikhác lại là yêu nghiệt. Hôm nay nếu không có Bạch Khôn Nguyên, không biết cô sẽbị người ta bắt nạt thành bộ dạng gì nữa đây?

Bảo mẫu Bạch gia thấy cô thật lâu chưa đi ra, lo lắnggõ cửa, lúc này Linh Tố mới vội vàng lau khô thân mình bước ra ngoài.

Thay cho quần áo đã bị bẩn, trên giường có nội y đãđược sấy khô, còn có một chiếc váy vải lụa mềm mại màu xanh.

Linh Tố vừa sờ liền biết, đây đều là quần áo của LâmLang.

Cô thay quần áo, đứng trước gương. Trong gương xuấthiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Là Thẩm Linh Tố, hay là Lâm Lang?

Cô đi đến bên ban công, bỗng nhiên phát hiện phòng bênphải và trang trí trong đó rất quen mắt. Cách vách là phòng của Lâm Lang.

Ban công vốn nối tiếp nhau, chỉ dùng một lan can mangtính trang trí ngăn cách một chút, muốn đi qua căn bản không phải là vấn đề.

Đi xuống lầu, đụng phải Bạch phu nhân tản bộ trongviện trở về, nhìn thấy cô, cười đáp: “Bội Hoa, hôm nay sao tan học sớm vậy?”

Linh Tố cười khổ không lên tiếng.

Bạch phu nhân cũng đã năm mươi tuổi, được bảo dưỡngtốt, nhìn như mới chỉ bốn mươi. Trẻ tuổi như vậy, đã trở thành người si ngốc.Thật sự là tiếc nuối.

Bạch phu nhân bỗng nhiên oán giận: “Tôi đã nói khônguống thứ này! Canh này không ngon! Không phải hầm như vậy!”

Bà nói với Linh Tố: “Con đừng uống canh này. Nấu sairồi!”

Linh Tố buồn buồn. Quản lý xấu hổ hướng cô gật gậtđầu, vội giúp đỡ Bạch phu nhân lên lầu.

Bạch Khôn Nguyên đi đến bên người cô, nhìn theo bóngdáng Bạch phu nhân thở dài: “Bệnh của bà ban đầu chỉ là quên vài việc vặt trongcuộc sống, càng ngày càng trở nên hồ đồ rồi.”

“Cuối cùng có phải sẽ trở về giống như thời điểm mới sinhhay không?”

Bạch Khôn Nguyên cười khổ: “Bác sỹ nói, loại bệnh này,cuối cùng trí nhớ chỉ có thể duy trì một ít, mọi phiền não đều quên mất, giốngnhư trẻ con không có ưu sầu, sau đó khoái hoạt chết đi. Có thể nói cũng là mộtcái chết tốt đẹp.”

Trong lòng Linh Tố khó chịu. Bạch phu nhân là ngườitốt mà.

“Anh thì sao? Chẳng phải cũng rất vất vả.”

“Không sao.” Bạch Khôn Nguyên cười cười: “Bội Hoa giúptôi rất nhiều, hiện tại tôi thật đúng là không rời được cô ấy.”

“Hôm nay chúng ta có đi không?”

Bạch Khôn Nguyên cười sờ sờ đầu cô: “Hôm nay em khôngdễ chịu, nghỉ ngơi đi.”

Linh Tố cười dịu dàng với hắn.

Đêm đó, Linh Tố ở lại Bạch gia.

Nửa đêm nằm mộng, trong mộng có một tòa nhà, một bégái giống như búp bê đứng ở con đường rộng lớn, ngoắc gọi người bên trong, KhônNguyên ca ca, anh mau nhìn, chân trời có cầu vồng kìa!

Linh Tố tỉnh lại, đúng lúc nghe thấy tiếng xe ở dướilầu.

Nhất thời tò mò, cô bước xuống giường. Thảm dầy trênhành lang che lấp tiếng bước chân của cô, cô lặng lẽ đi đến đó.

Bạch Sùng Quang ôm một người con gái mặc đồ đỏ vừacười vừa đi vào. Toàn bộ thân mình của cô gái kia tựa hồ đều dựa vào cánh tayhắn, thân hình nổi bật dán chặt vào hắn không chút kẽ hở.

Phong lưu như vậy, lớn mật như vậy. Linh Tố âm thầmlíu lưỡi.

Có lẽ bọn họ đều uống rượu, hành động hơi lảo đảo. Côgái không biết nghe được Bạch Sùng Quang nói gì đó, bỗng nhiên cười rộ lên.

Bạch Sùng Quang coi như có vài phần thanh tỉnh, báocho cô gái biết: “Nhỏ giọng chút, mọi người đều ở đây.”

Cô gái bỗng nhiên hừ lạnh: “Nhà này anh cũng có mộtphần. Sao giống như trộm vậy?”

Bạch Sùng Quang buông cô gái ra, rót cho mình một chénnước, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện nhà của anh, em quản nhiều như vậy làm cáigì?”

“Một người là con trai trưởng, một người là chú, thêmmột bà già sắp trở nên ngu ngốc, có thể diễn trò thế nào đây?”

Bạch Sùng Quang không kiên nhẫn: “Nếu nói thêm nữa thìlập tức cút đi.”

Cô gái nương theo cảm giác say rượu, cứ thế tiếp lời:“Nếu không phải nhờ tiểu yêu tinh kia, khiến cổ phiếu về tay chị dâu của anh,bà ta ở Bạch gia thì tính là cái gì? Còn có người cháu kia, mẹ đã mất, lập tứctrở thành người con có hiếu, coi một người phụ nữ nửa đường gả vào đây là mẹruột. Một già một trẻ, quả thực biến cái nhà này thành một linh đường, lại mờingười đến chiêu hồn cho tiểu yêu tinh kia. Chỉ có đầu gỗ ngốc nghếch như anh,không chịu biến ứng, nhất định ăn đủ mệt rồi.”

Bạch Sùng Quang đột nhiên ném mạnh chén thủy tinhxuống mặt đất.

Sắc mặt cô gái thay đổi, lắc đầu nói: “Em dựa vào gócđộ thân thích mà khuyên anh thôi. Ngày nào đó ở trước ban giám đốc, người tađuổi anh ra khỏi nhà, đừng trách em không nhắc nhở.”

Cô lắc lư đi ra ngoài. Bạch Sùng Quang gọi cô: “BạchKhôn Phương, cô uống say như vậy còn dám lái xe?”

Hắn đuổi theo. Linh Tố vội vàng trở lại trong phòng.

A, trong lúc vô tình nghe được tin tức của Bạch gia.Nhưng mà cũng không có gì mới mẻ, lăn qua lộn lại chỉ là thân nhân tranh quyềnđoạt lợi, lục đục với nhau mà thôi.

Linh Tố không ngủ được. Cô muốn trèo qua ban công giữahai phòng, muốn sang xem phòng của Lâm Lang.

Trong phòng hoàn toàn tối đen, nhưng mơ hồ thấy cóbóng dáng trên giường, rõ ràng là có người đang ngủ.

Người nọ cũng vì Linh Tố đến mà tỉnh lại, cảnh giáchỏi: “Ai?”

Hắn là Bạch Khôn Nguyên.

Linh Tố giật mình. Chẳng lẽ hắn vẫn ngủ ở trong phòngcủa Lâm Lang sao?

Bạch Khôn Nguyên bật đèn, nhìn thấy Linh Tố liền thởra hơi.

“Không ngủ được sao?”

Linh Tố thở dài.

Bạch Khôn Nguyên ngồi dậy, trên thân không mặc quầnáo, thân hình kiện mỹ triển lộ ở trước mặt Linh Tố. Trên mặt cô nóng lên, quayđầu đi chỗ khác.

Một thiếu nữ, tá túc ở nhà người khác, nửa đêm canh bacòn chạy đến phòng người khác phái. Dù cho nói như thế nào, đều quá thất lễ.

Bạch Khôn Nguyên khoác áo vào: “Lại đây ngồi đi, tôivà em tâm sự.”

Linh Tố ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống thảm lông mềmmại.

Bạch Khôn Nguyên thấy cô bị câu thúc như vậy, nhẹgiọng cười: “Tôi không giống như Sùng Quang, em không cần lo lắng bị tôi làm gìđâu.”

Linh Tố dở khóc dở cười.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, lại không có đề tàigì để nói, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Linh Tố liếc Khôn Nguyên không có ý ngẩng đầu lên,đành phải kiên trì mở miệng. Cô hỏi mà chính bản thân cũng phải giật mình: “Mẹcủa anh đâu?”

Bạch Khôn Nguyên như là bị điểm huyệt, sau một lúclâu, mới chậm rãi mở miệng: “Bà đã mất sớm.”

Không xong, xuất sư bất lợi. Linh Tố chỉ đành nói mộtcách ngốc nghếch: “Mẹ của tôi cũng qua đời sớm.”

Bạch Khôn Nguyên ngẩng đầu chăm chú nhìn cô: “Có lẽ emsẽ không hiểu được, gia mẫu cũng không phải qua đời, bà là rời nhà trốn đi.”

Linh Tố ngây người.

“Năm ấy tôi mới năm tuổi. Một buổi tối, bà đến trướcgiường tôi, đánh thức tôi đã ngủ, kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, sau đó hôntôi, lại dỗ tôi đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, trong nhà rối lọan, bàđã cùng người ta xa chạy cao bay.”

Vẻ mặt Bạch Khôn Nguyên bình tĩnh, khống chế cảm xúcvô cùng tốt. Có điều tay hắn vẫn không ngừng run rẩy.

“Cha suy sút ước chừng nửa năm, thường thường uốngrượu ở thư phòng. Tôi đi tìm ông, ông liền rống to với tôi: saolúc ấy mày không ngăn cản cô lại? Ông cũng không biếtvợ của mình có thể quyết tuyệt đến mức này. Việc này náo động khiến mọi ngườiđều biết, thân thích luôn nhìn tôi cười nhạo, chỉ trỏ sau lưng, nhìn đi, đây làđứa nhỏ mà người đàn bà kia sinh ra. Tôi thay thế mẹ trở thành cái đích cho mọingười chỉ trích, vừa kinh hoảng vừa đau khổ, đến tận khi Lâm Lang xuất hiệntrong sinh mệnh của tôi.”

Tạm dừng một lát, nói: “Em ấy cải biến mọi thứ củatôi.”

Bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt.

Thần sắc vừa ôn nhu mà phấn khích kia, cũng không cóphần của cô. Cô chẳng những không ở hiện trường, ngay cả tư cách là một ngườiđứng xem cũng không có.

Vẻ mặt Linh Tố thương hại, ánh mắt thiếu nữ sáng ngờiướt át, nhìn chăm chú vào hắn như nhìn một động vật nhỏ cô đơn. Hắn nói ra, côliền lắng nghe, trong vẻ mặt có sự thương cảm cùng an ủi không thể nói rõ,giống như đã từng chịu đựng nỗi ưu sầu giống như của hắn vậy.

Bạch Khôn Nguyên nhìn chung quanh, lấy ra một cái hộptừ trong ngăn tủ: “Không có việc gì làm, chúng ta chơi ghép hình vậy.”

Trên đó có hình nữ nhân và dã thú. Linh Tố mới đầunghĩ đến là ngự thú sơn quỷ, để sát vào xem, hóa ra là tranh vẽ chòm sư tử.

“Lâm Lang là chòm sao sư tử.” Linh Tố nói.

Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Em thì sao?”

Cô? Trước kia Hứa Minh Chính từng tra cho cô, Linh Tốlà chòm sao bò cạp.

Trong sổ tử vi nho nhỏ kia viết: thâm trầm nội liễm,trầm mặc ít lời, mọi việc đều thập phần cẩn thận, thâm tư thục lự, có thể nắmgiữ bản chất sự việc. Người có chòm sao bò cạp tính tình phức tạp, không biếtbiểu đạt tình cảm, dễ dàng khiến người ta soi mói tìm lỗi, kỳ thật, nội tâm làkiên quyết mà cố chấp.

Đúng là nói về Linh Tố.

Hai người ngồi trên thảm chơi ghép hình. Nhất thời tậptrung, đầu đụng vào nhau, đang ôi kêu lên, ánh mắt đối diện, nhịn không được màcười.

Ánh đèn ấm áp màu vàng chiếu rọi xuống, hình dáng thânthể cường ráng của Bạch Khôn Nguyên trở nên nhu hòa. Trong ý cười mông lung cóôn nhu cân nhắc không rõ.

Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên kêu lên: “Thấy rồi.”

Bỗng nhiên hắn nghiêng người lại gần, ngực gần như dựasát vào bả vai Linh Tố, bàn tay vươn qua, từ sau sườn Linh Tố lấy ra một mảnhghép.

“Đây là mắt sư tử, làm cho tôi tìm mãi.”

Trong nháy mắt, hơi thở của hắn vừa đánh úp lại rútđi, Linh Tố đổ mồ hôi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trời mới tảng sáng. Sáng sớm ởtrong núi thật lạnh, tiếng chim kêu vang lên bốn phía, sương mù bao phủ, cả tòanhà họ Bạch như ở trong tiên cảnh.

Linh Tố đi xuống lầu. Bạch Sùng Quang vẫn giống nhưlần đầu tiên gặp mặt, đưa lưng về phía cô ngồi ở trên sô pha xem báo, nghe thấyphía sau có tiếng động liền sai bảo: “Cà phê.”

Linh Tố cười khẽ: “Mấy viên đường?”

Bạch Sùng Quang vội vàng quay đầu: “Nha, lại là em!”

Linh Tố cười.

Bạch Sùng Quang tiếp đón Linh Tố ngồi xuống: “Bọn họnói với tôi là Khôn Nguyên dẫn theo khách nữ về nhà, không nghĩ tới là em. Tôicòn đang buồn bực, khi nào thì hắn giới thiệu bạn gái đây.”

Bạch Sùng Quang còn mặc quần áo ngày hôm qua, trên cổáo còn có vết son. Kề sát vào, còn có thể ngửi thấy một mùi kỳ dị.

Linh Tố hấp háy cái mũi, Bạch Sùng Quang cười: “Đó làrượu hạt thông.”

Rượu nguyên chất cùng mỹ nhân, rất tiêu dao.

Linh Tố hỏi hắn: “Lúc anh ở nước ngoài thì làm cáigì?”

“Bên ngoài có chi nhánh của công ty, tôi là tổng tài ởbên đó.”

“Vậy anh trở về nước, chi nhánh đó phải làm sao bâygiờ?”

“Trợ lý sẽ gửi văn kiện cần xử lý sang cho tôi. Nếuthật sự không kịp, bọn họ có thể thay thế tôi làm việc.”

“Không có anh, công ty vận hành sẽ không lộn xộn chứ?”

“Một người lãnh đạo tốt nên thành lập một khung thểchế vận hành hoàn thiện. Lãnh đạo không ở đó, cơ cấu cũng có thể hoạt động nhưthường.”

Linh Tố gật gật đầu: “Xem ra anh đúng là không có ở đócũng không sao.”

“Đúng vậy. Nếu muốn mưu quyền soán vị, giờ phút nàyđúng là thời điểm tốt đây.”

Linh Tố cười: “Anh học gì ở trường?”

“Nhất định em không thể tưởng tượng nổi đâu.” BạchSùng Quang nhướn lông mày.

“Tài chính? Lịch sử? Y học, hay là pháp luật?”

“Tôi học nấu nướng.”

Linh Tố giật mình, ôm bụng cười thốt ra một câu: “Đềunói trị đại quốc như phanh tiểu tiên (việc trị nướccủa người đứng đầu như nấu cá nhỏ, phải hết sức cẩn trọng,nhìn trước ngó sau, không được vội vàng hấp tấp, làm theo cảm tínhcá nhân, chọc ngoáy bừa bãi, gây ra bất cẩn).”

Bạch Sùng Quang nhịn không được, ngửa đầu cười to: “Emthật dễ lừa. Tôi học hí kịch đó.”

Linh Tố trừng hắn: “Khó trách lại diễn giỏi như thế.”

Phía sau vang lên giọng nói của Bạch Khôn Nguyên: “Emvẫn bị chú ấy lừa rồi. Chú ấy học kiến trúc.”

Bạch Sùng Quang bất mãn liếc đứa cháu: “Cậu ta oán hậntôi đã lâu, mới trước đây tôi và Lâm Lang ở nhà diễn Lương Sơn Bá và Chúc AnhĐài, cậu ta diễn Mã Văn Tài mà còn cướp lời kịch của tôi, câu ‘Ta đến chậm’,tôi còn chưa mở miệng, cậu ta đã rống lên rồi.”

Bạch Khôn Nguyên dở khóc dở cười: “Rõ ràng là chú đãquên lời kịch, cháu chỉ nhắc chú thôi. Chú là trưởng bối, làm sao có thể lậtngược phải trái như thế?”

Bạch Sùng Quang quay sang Linh Tố làm mặt khổ: “Lạichụp mũ người ta.”

Linh Tố luôn luôn đứng bên cạnh mỉm cười.

Dùng xong điểm tâm, Linh Tố mang theo Bạch Khôn Nguyênđến thư viện.

Thư viện mới mở cửa không lâu, chỉ có nhân viên côngtác ở đây. Người nọ nhìn thấy người đàn ông phía sau Linh Tố tướng mạo đườngđường, khí vũ bất phàm, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Lầu hai sáng ngời rộng mở như trước. Bọn họ vẫn đi đếntận cùng bên trong.

Linh Tố nhìn chung quanh một vòng, nhưng không thấyLâm Lang, thậm chí còn không cảm giác hơi thở của Lâm Lang tồn tại. Cô vội vàngngưng thần, tìm tòi một vòng, vẫn không thể cảm nhận được gì.

Cô sốt ruột, quay đầu lại nhìn Bạch Khôn Nguyên, cũnglà chấn động.

Vẻ mặt Bạch Khôn Nguyên nghiêm nghị, hướng về phía tâyquỳ xuống, tay nắm thành quyền ghé vào bên miệng, thành kính hôn lên, rồi mởra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn bạch kim.

“Bạch tiên sinh, anh…”

Bạch Khôn Nguyên thản nhiên nói: “Lâm Lang có đợtthường thích tới nơi này. Không biết vì sao, tôi cảm giác có hơi thở của emấy.”

Trong lòng Linh Tố vừa cảm động vừa chua chát, ánh mắthơi hơi ẩm ướt.

Nhưng toàn bộ thư viện chỉ còn lại một tia hơi thở LâmLang lưu lại, quyển tiểu bản bươm bướm mà cô ấy thường xem kia cũng bị để quamột bên hờ hững.

Là chính cô ấy rời đi, hay là có ngoại lực mang cô ấyđi?Linh Tố kích động bất an.

“Làm sao vậy?” Bạch Khôn Nguyên hỏi.

Linh Tố vẫn cảm thấy xúc động, muốn há mồm nói ra mọichuyện, nhưng bên lỗ tai tựa hồ lại nghe thấy một tiếng nghiêm khắc ho khan củamẹ. Cô vẫn cố gắng cắn chặt khớp hàm.

Bạch Khôn Nguyên không đợi cô đáp lời, đi trước xuốngthang lầu. Linh Tố thở ra, vội vàng bước theo.

Lên xe, Bạch Khôn Nguyên dặn dò lái xe đưa Linh Tố trởlại trường học. Sau đó không thèm nhắc lại nữa. Linh Tố bất an lặng lẽ nhìnhắn, trên mặt hắn mang theo mỏi mệt, giống như đang suy tư thật sâu về cái gìđó.

Linh Tố thầm than nhẹ một tiếng. Đến tột cùng ai cóthể lau đi ưu sầu trong mắt hắn đây?

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên nói: “Linh Tố, cho tôi mượndựa vào một chút đi, tôi mệt mỏi.”

Cũng không đợi Linh Tố đáp lại, liền ngả đầu tựa vàotrên vai cô, nhắm mắt lại.

Xe xuyên qua đô thị nhiều nhà cao tầng, trong xe imlặng, Linh Tố rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của Bạch Khôn Nguyên, nhiệt độ cơthể hắn cách qua lớp quần áo vải dệt mỏng manh truyền qua.

Bả vai bên kia của Linh Tố đã không còn cảm giác,nhưng vẫn như cũ không dám làm một cử động nhỏ nào.

Cô thật cẩn thận xoay qua nhìn Bạch Khôn Nguyên. Dườngnhư hắn đang ngủ, nhưng mày vẫn nhíu chặt, trong mộng đều đang phiền não, khôngchịu để bản thân thoải mái một lát.

Linh Tố ma xui quỷ khiến vươn tay ra, giúp hắn xoamày. Tay lại không thể dừng lại, dọc theo hình dáng đi xuống, mắt, mũi, xươnggò má, hai má, môi…

Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên giật mình một cái, côgiống như con thỏ chấn kinh rút tay về, cũng không dám làm càn nữa.

Xe chạy đến trường học.

Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Muốn tôi đưa em vào không?”

Linh Tố lắc đầu: “Đã chậm trễ nhiều thời gian của anhrồi.”

“Vậy em phải chú ý.” Bạch Khôn Nguyên dặn dò: “Nếu còncó bạn học làm khó dễ em thì cứ nói cho tôi biết.”

Linh Tố gật đầu.

Bạch Khôn Nguyên hỏi lại một lần: “Thật sự không cầntôi đưa em đi vào sao?”

Linh Tố vẫn lắc đầu.

Bạch Khôn Nguyên bỗng nhiên vươn tay, sờ sờ tóc LinhTố, cười: “Đi đi.”

Linh Tố chậm rãi đi vào bên trong.

Ánh nắng chiều tà, bóng cây lắc lư, có tiếng đọc sáchlanh lảnh truyền đến.

Kỳ quái, trên mặt đất sao lại có hai bóng dáng mộttrước một sau thế kia. Cái bóng phía sau rõ ràng cao lớn hơn rất nhiều.

Bóng dáng đó vẫn đi theo cô đến trước lầu dạy học.Linh Tố không quay đầu, đi thẳng lên lầu. Đến hành lang tầng hai, cô chạy vộitới lan can nhìn xuống. Bạch Khôn Nguyên đã đứng ở dưới lầu, cũng đang ngẩngđầu nhìn cô.

Hắn cười cười, vẫy vẫy tay với Linh Tố, lúc này mớiyên lòng, xoay người rời đi.

Linh Tố vẫn đứng đó đến khi bóng dáng Bạch Khôn Nguyênbiến mất trong đám cây xanh.

Hứa Minh Chính vội vàng chạy xuống: “Ngày hôm qua mìnhđến nhà bạn tìm bạn, bạn không về nhà sao?”

Linh Tố không nhúc nhích.

Hứa Minh Chính lúng ta lúng túng nói: “Lưu Phi Vânnghỉ dài hạn, về nhà ôn tập. Ngày hôm qua bạn không có việc gì chứ?”

Linh Tố chậm rãi quay đầu, khóe miệng mang theo tươicười có chút thoải mái.

Cô nói: “Mình không nhìn thấy gì nữa rồi.”

Hứa Minh Chính sợ hãi, trên mặt không có chút huyếtsắc. Nhưng nhìn lại, thấy hai mắt Linh Tố như trước trong suốt hữu thần, cótiêu cự. Cậu mới hiểu được, Linh Tố nói, là một đôi mắt khác.

Buổi sáng ở thư viện lúc tìm kiếm Lâm Lang, Linh Tốliền phát hiện, đủ loại năng lực của cô đã toàn bộ biến mất, không nhìn thấygì, tai cũng không nghe rõ. Những bóng dáng u linh hay du đãng ở phố lớn ngõnhỏ trước đây đều có thể tùy ý nhìn thấy, các tin tức tiếng động từng liên tiếpkhông ngừng dũng mãnh tiến vào đầu óc, toàn bộ đã bị gián đoạn.

Giải thích chỉ có một, Thẩm Linh Tố cô đã bị phong bếthiên nhãn, khôi phục trở thành người thường.

Cho nên, cho dù Lâm Lang lúc ấy đứng ở bên người cô,cô cũng chỉ nhìn thấy không khí.

Chỉ một lát mất mát, nhưng sau đó lòng lại tràn đầyvui mừng. Cô rốt cục đã trở thành một người bình thường.

Chỉ có người dị thường, mới khát vọng cuộc sống bìnhthường như thế. Cô đã quá chán ngấy thời gian qua.

Linh Tố hít sâu một hơi, vỗ vỗ Hứa Minh Chính: “Đi,trở về học đi.”

Hứa Minh Chính thấy cô bình tĩnh như vậy, cũng thở ramột hơi.

Các học sinh thấy Linh Tố trở về, khe khẽ nói nhỏ, ánhmắt nhìn cô càng thêm quái dị. Linh Tố coi như không có gì, chỉ nghe giảng làmđề thi.

Triệu lão sư gọi Linh Tố đến, lời nói thấm thía: “LinhTố, còn có hai tuần nữa sẽ thi vào đại học.”

Linh Tố cúi đầu nghe giáo huấn: “Triệu lão sư yên tâm,em cam đoan sẽ không để xảy ra tình huống kia nữa, bình an thuận lợi thi tốt.”

Triệu lão sư vô cùng đau lòng: “Ngày hôm qua Lưu PhiVân nói em là yêu nghiệt. Thầy đã khuyên người nhà em ấy mang em ấy về gặp bácsĩ tâm lí. Ai, hàng năm thi vào đại học đều tra tấn mấy học trò trở nên điênmất thôi.”

Nguy hiểm thật. Chỉ thiếu chút nữa, nên gặp bác sĩ tâmlí chính là Thẩm Linh Tố mà.

Lưu Phi Vân cho rằng cô là yêu ma quỷ quái, Bạch SùngQuang cũng nghĩ rằng cô là bọn bịp bợm giang hồ. Đây là chiến tranh giữa chủ nghĩaduy tâm cùng chủ nghĩa duy vật.

Linh Tố cười khổ, ngực trái cảm thấy co rút đau đớn.

Tình yêu của cô gái, đơn thuần mà cố chấp, luôn si tâmvọng tưởng có thể liên tục cả đời.

Nhưng mà, Lâm Lang biến mất đi nơi nào rồi?

Có hai loại khả năng. Thứ nhất là bạn ấy rốt cục cóthể rời khỏi thư viện, thứ hai là bạn ấy đã tan thành mây khói. Mà chỉ một khảnăng còn có rất nhiều kết quả. Rời đi, có lẽ là đến nơi khác, có lẽ bị pháp lựccủa một cao nhân nào đó thu về, kết cục tốt nhất là được đầu thai.

Nhưng lúc trước bị trói buộc ba năm, làm sao có thể dễdàng giãy thoát đây?

Linh Tố trăm tư không thể lý giải.

Chạng vạng, Linh Tố và Hứa Minh Chính cùng nhau đi racổng trường.

Linh Tố bỗng nhiên đứng lại, mở to mắt, nghĩ rằng bảnthân vừa sinh ra ảo giác.

Nhưng người đứng ở bên cạnh xe mỉm cười với cô, caolớn anh tuấn, khí định thần nhàn, rõ ràng chính là Bạch Khôn Nguyên.

Trong mắt Hứa Minh Chính, cả ngày cô luôn ủ ê, bỗngnhiên nét mặt toả sáng, trong ánh mắt lóng lánh sáng ngời.

Linh Tố không nói một tiếng bỏ lại Hứa Minh Chính, vộivàng chạy vội qua.

Bạch Khôn Nguyên ôn nhu nói: “Tan tầm, đến thăm em.Thế nào rồi? Không có ai tới bắt nạt em chứ?”

Linh Tố cúi đầu: “Mới chỉ có nửa ngày, không có gìphải lo lắng.”

“Cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

“Hôm nay tôi muốn thăm em gái.”

“Tôi đi cùng em.”

Linh Tố ngại ngùng gật gật đầu. Nụ cười thản nhiênkia, đẹp như xuân về trăm hoa đua nở.

Bạch Khôn Nguyên nhất thời mê loạn, kìm lòng khôngđược vuốt ve gương mặt phấn hồng của Linh Tố.

Hứa Minh Chính ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn hắn ôm vaicô lên xe, nghênh ngang rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.