Đi ra thư viện, Bạch Sùng Quang vò đầu bứt tóc, nóivới Linh Tố: “Vừa rồi thật sự kỳ quái, tôi dường như nghe thấy tiếng con gáikêu vậy.”
Linh Tố uhm một tiếng, chậm rãi nói: “Là tôi đó thôi.”
Sắc mặt của cô có chút tái nhợt, Bạch Sùng Quang lolắng hỏi: “Em thật sự không có việc gì chứ? Được rồi, để tôi đưa em về nhà”.
Linh Tố cảm tạ cười cười.
Sau đó một tuần, Linh Tố cũng chưa gặp lại người nhàhọ Bạch. Cuộc sống của cô dần dần khôi phục lại quy luật ngày thường, mỗi ngàytự học đến đêm khuya. Cuối tuần đã có thành tích của bài kiểm tra trắc nghiệm,tuy rằng không được hạng nhất, nhưng vẫn đứng trong ba thứ hạng đầu.
Các thầy cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ nhấttrí xem trọng Thẩm Linh Tố, kỳ vọng cô có thể lấy trở thành văn khoa TrạngNguyên vẻ vang. Thời gian trước cô đột nhiên thất thường, khiến bọn họ lo sợkhông yên.
Lưu Phi Vân một lần nữa trở lại trường học, tất cả vẻkiêu ngạo đều được thu liễm, thành thành thật thật đọc sách. Ngẫu nhiên ánh mắtđối diện với Linh Tố lại mang theo vài phần sợ hãi, vài phần căm hận, còn cóvài phần hối hận. Linh Tố chỉ coi như không phát hiện ra.
Cuối tuần, Linh Tố thăm em gái, đi ra cửa lớn của bệnhviện, ven đường có người bỗng nhiên ấn vang còi ô tô hai tiếng.
Linh Tố vừa nhìn, Bạch Sùng Quang từ cửa kính xe nhôđầu ra. Linh Tố cũng không khách khí, lưu loát mở cửa xe ngồi vào chỗ.
Bên trong xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-vo-minh/2209295/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.