Ôn tập mấy ngày nay, đối với Hứa Minh Chính mà nói,quả thực là sống một ngày bằng cả một năm.
Trong lúc đó từng không chịu nổi đi tìm Linh Tố, nhưngtrong nhà tối lửa tắt đèn, gõ cửa cũng không có người đáp ứng, lại ủ rũ đi về.
Thật vất vả chờ đến ngày thi vào đại học, mỏi mắt chờmong, rốt cục ở trong đám thí sinh tìm thấy bóng hình xinh đẹp kia.
Nhưng vừa đến gần lại có chút hoảng sợ. Linh Tố tựa hồgầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút máu, ánh mắt ảm đạm,giống như bị bệnh nặng một hồi.
“Linh Tố, bạn bị bệnh sao?”
Linh Tố cười cười: “Khắc khổ đọc sách, cuối cùng tiếnlên.”
Hứa Minh Chính vẻ mặt lo lắng: “Cần gì phải vậy? Thựclực của bạn tự mình rõ ràng mà!”
Linh Tố thản nhiên nói: “Không có gì? Chúng ta vàothôi.”
Tháng 7 trong trường thi, bên ngoài ve sầu râm ran,bên trong học sinh đổ đầy mồ hôi. Bút trên giấy sàn sạt rung động, đồng hồ báothức tí tách, thanh thanh thúc giục người.
Hứa Minh Chính làm xong một nửa, lo lắng nhìn Linh Tố.Nàng đang chuyên chú viết, so với vừa rồi có tinh thần hơn rất nhiều. Hắn cũngcảm thấy hơi yên tâm.
Tiếng chuông báo kết thúc đề thi một môn cuối cùngvang lên, Linh Tố thu dọn bút máy, yên lặng đi ra trường thi. Các học sinh tụcùng một chỗ đối đáp án, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức rời khỏi đám người.
Hứa Minh Chính đuổi tới: “Linh Tố, nhà của mình có xe,để mình đưa bạn trở về!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-vo-minh/2209304/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.