" Hmm..." Đồng Tiểu Nghị chậm rãi mở mắt, nhưng do ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ, Lục Minh Minh lại mặc áo sơ mi mỏng manh nên nơi thanh xuân nào đó lấp ló hiện ra trước đồng tử màu đen của anh. Nhớ đến nhiều tháng trước đây, cái đêm Lục Minh Minh bị sốt anh ở lại chăm cô, buổi sáng hôm sau cô mặc áo ba lỗ thể thao ngắn đến nửa người nằm kế bên quấn lấy anh, lại còn ra sức dụi. Khi ấy anh thế mà lại có phản ứng, luôn thầm mắng chính mình phải kiềm chế để không chạm vào hai con thỏ bông nhỏ nhắn kia... Thật không ngờ định mệnh đã an bài, cuối cùng cũng có một ngày con nhím vô tư ấy không còn xù lông khi ở chung với anh, hơn nữa còn rất tự nhiên ăn mặc như có như không leo lên giường anh!
" Còn không mau...." Lục Minh Minh nổi đóa, vừa quay sang đã thấy Đồng Tiểu Nghị ngây người nhìn vào nơi nhạy cảm nào đó của mình, cô chợt nhớ tới đồ bản thân đang mặc, vội vã dùng chăn trùm kín lên tận cổ.
" À...ừm... vì không có đồ mặc cho nên... á! "
Lục Minh Minh đỏ bừng mặt ấp úng giải thích, nhưng chưa kịp nói xong Đồng Tiểu Nghị đã kéo chăn của cô ra và ngồi lên bên cạnh cô. Lục Minh Minh kịch liệt phản kháng, mặc dù chuyện xấu hổ nhất cũng đã làm rồi nhưng vẫn cảm thấy rất mất mặt.
" Anh... anh còn chưa mặc quần áo... "
Lục Minh Minh quay mặt ra cửa sổ để tránh đụng phải nửa thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-lam-nu-chinh-cua-anh/2738030/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.