Xuyên suốt câu chuyện là cảm nhận chân thực của tác giả về Việt Nam. Trong Đảo Tường Vy, chị viết về Việt Nam, qua cái nhìn của một người Trung Quốc. Chị ngắm đất nước của chúng ta bằng một cái nhìn trìu mến, mềm mại, chân thành. Chất văn nhẹ nhàng và đằm thắm, đem cái buồn cô đơn sâu lắng trùm lên cảnh vật. Việt Nam như người bạn từ kiếp trước, đem đến sự xoa dịu những đớn đau trăn trở, cho cảm xúc nồng nàn hơn.
Chị viết về gia đình, về người Bố với tình yêu thương dang dở. Ắt hẳn cảm giác nuối tiếc khi rời xa người cha già sẽ ám ảnh người con gái ấy cả cuộc đời, cho đến khi chị có thể gặp lại ông bên kia thế giới. Chị viết những suy tư về tình yêu, một tình yêu đã kết thúc. Biết rõ tất cả chỉ là quá khứ, cảm giác như đang xem một phim điện ảnh của Nhật. Những thước phim mang màu sắc u ám cứ trôi qua, trôi qua, mang lại từng kí ức rồi lại làm con người quắt quay trong nỗi nhớ và khao khát tình yêu. Những phút giây ngắn ngủi, nhưng tình yêu là những đốm pháo hoa cháy bừng lên, nóng rực, sáng rỡ.
Lúc đó mới có cảm giác yêu nhau thật nhất. Chỉ cần có nhau giây phút đó, để rồi rời xa và lãng quên. “Thứ mà chúng ta yêu, vẫn chỉ là bản thân tình yêu. Có hay không con người đó đã không còn quan trọng.”