Long Thần Dục kéo mở quần áo của nàng, nhìn thấy khối đầy đặn kia, lập tức như con sói đói, đè ép lên. Sau một trận thân thiết có khống chế, Từ Ngọc Mẫn bị hắn ôm vào trong lòng, muốn tránh mà cả người lại vô lực. "Mẫn nhi." "Hửm?" "Cuộc đời này trẫm chỉ ở cạnh một mình nàng, được không? Từ Ngọc Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn. Long Thần Dục kéo tay nàng đặt bên miệng, đón ánh mắt của nàng, nghiêm túc nói: "Trẫm chỉ ở cạnh nàng, nàng cũng ở bên trẫm, vừa hay nàng lại không để ý hư danh, chắc chẳng ngại mang tiếng là một hoàng hậu chua ngoa ghen tỵ đâu nhỉ?"
Nàng nhìn hắn không nói lời nào. "Trẫm cũng chẳng tham gì vị trí tối cao này, chỉ là có những trách nhiệm trẫm không thể thoái thác, nhưng trẫm không muốn phụ nàng. Cứ cứng rắn bắt nàng ở bên cạnh, cũng biết là nàng không tình nguyện, nhưng trừ việc này, nàng muốn gì trẫm đều hứa với nàng." Từ Ngọc Mẫn cúi mắt, chạm tay vào gương mặt hắn, "Chàng nguyện ý cả đời sẽ một đời một đôi với thiếp?" Long Thần Dục cầm tay nàng, kiên định mà chân thành nói: "Nắm tay cả đời, bên nhau đến già." "Nếu chàng không phụ, thiếp sẽ không rời." Nàng cho hắn lời hứa hẹn.
Long Thần Dục mừng như điên, "Mẫn nhi, Mẫn nhi của trẫm......" "Chỉ là, nếu ngày nào đó chàng phụ lời thề, phải chấp nhận để thiếp rời đi." "Trẫm sẽ không cho nàng cơ hội rời đi." Sử sách ghi lại, cả đời Sùng Quang đế, chỉ cưới một hậu. Từ hậu của Sùng Quang đế, bị sử sách gọi là người đàn bà đanh đá chua ngoa nhất, ghen tỵ nhất.