Khi Long Thần Dục hé miệng chờ nàng đút thức ăn, Từ Ngọc Mẫn rất muốn cầm chén trực tiếp ném thẳng lên đầu hắn, hắn diễn còn chưa đủ sao, là kẻ ngốc thì không tự mình ăn cơm được sao? Đó là tàn phế mới đúng.
Từ Ngọc Mẫn âm thầm hít sâu, cố gắng kìm nén dục vọng muốn đánh người, mặt trầm như nước gắp thức ăn, ngồi bên người đút từng ngụm từng ngụm cho hắn.
Đột nhiên nàng có ảo giác mình đang làm mẹ —— ý tưởng này lập tức khiến toàn thân nàng nổi da gà.
"Nương tử, nàng đừng run tay như thế."
Từ Ngọc Mẫn vụng trộm trừng mắt liếc hắn một cái, cắn răng tiếp tục đút, tự nhủ: ngươi có thể ném bộ dạng “con trai nhỏ” này đi, ta sẽ cảm thấy vừa lòng.
Thật đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu! Đây là tiếng lòng của những người khách khác trong đại sảnh của khách điếm.
Dù giàu có vô cùng, dù ăn sung mặc sướng, nhưng nữ tử gả cho phu quân như vậy thật đáng giậm chân giận dữ, quá không có tình người.
Thật vất vả Từ Ngọc Mẫn mới đút cho Bình vương không biết xấu hổ ăn no, ngồi xuống định tự mình ăn cơm, lại bị câu kế tiếp của hắn làm té ngửa.
"Nương tử, ta cũng đút nàng ăn nhé?"
Quả thực, Từ Ngọc Mẫn thật hoài nghi có phải hắn đã thật sự đần độn luôn rồi không.
Thấy vương phi nhà mình trưng khuôn mặt cố nén tức giận, tâm tình Long Thần Dục lại cực kỳ sung sướng, bưng bát cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-co-vuong-phi/2162240/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.