Từ Ngọc Mẫn chậm rãi vấn tóc, nhìn gương đồng ghim một cây trâm bạch ngọc cố định búi tóc, lại điểm thêm bằng hai cây trâm, rồi đóng gương lại.
Một cánh tay to lớn duỗi đến ngăn nàng lại, lấy từ trong hộp ra mấy thứ trâm dạng vòng ghim lên búi tóc nàng, "Quá mức mộc mạc thuần khiết, vi phu cũng không thích." Nàng nên sửa thói quen của người tu đạo, nếu không chẳng những hắn thấy khó chịu, chính nàng cũng không có tự giác của người đã làm vợ, còn nghĩ mình là tiểu đạo cô không để ý tới hồng trần trước kia.
Từ Ngọc Mẫn cũng không nói gì, cứ mặc hắn.
Sau khi vấn tóc xong, Long Thần Dục với tay nâng người của nàng lên, quan sát một chút, mỉm cười hôn rồi lại hôn môi nàng, nói: "Không thoa son cũng được, da Mẫn nhi trong suốt trắng hồng, son phấn ngược lại sẽ làm bẩn nhan sắc xinh đẹp của nàng."
Từ Ngọc Mẫn vẫn không để ý tới hắn, chỉ tựa vào trên đệm phía sau, kéo khung cửa sổ, xuyên qua lớp màn mỏng nhìn ra ngoài.
Đường lớn uốn lượn đi vào một rừng cây, trước sau người đi đường thưa thớt, có vẻ hơi hoang vắng, khiến nàng nảy sinh một chút cảnh giác.
Người giang hồ có câu: thấy rừng thì đừng vào!
Chỉ là con đường này xuyên qua rừng, cũng hết cách rồi.
Long Thần Dục dính đến bên cạnh người nàng, ôm hông của nàng cùng nàng nhìn ra bên ngoài, miệng cười nói: "Nương tử đang nghĩ gì thế?"
Từ Ngọc Mẫn ngoái đầu lại liếc nhìn hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-co-vuong-phi/2162245/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.