Vương Cẩm tâm trạng thực có chút mâu thuẫn, anh một mặt hy vọng Ngạn Dung có thể trưởng thành thành một người đàn ông có nội tâm thành thục kiên định, không sợ mưa gió. Một mặt lại hy vọng tốc độ lớn lên của Ngạn Dung có thể chậm lại một chút, không chỉ bởi vẻ ngoài lúc này của Ngạn Dung thập phần hoàn mỹ, còn bởi vì Ngạn Dung lúc này, cả người toàn bộ đều thuộc về anh.
Vĩnh viễn nắm giữ được một bạn trai nhỏ ngây thơ ngoan ngoãn lại nhạy cảm, càng là điều mà nội tâm Vương Cẩm mong chờ.
Có điều nghĩ cũng thấy đấy là điều trái với quy tắc tự nhiên, căn bản là không sao thực hiện được, Ngạn Dung sẽ còn lớn lên, sẽ càng ngày càng cao, sẽ càng ngày càng anh tuấn, sẽ càng ngày càng độc lập, cũng sẽ càng ngày càng không ỷ lại anh.
Nếu bỏ đi suy nghĩ ích kỷ của mình thì đây đúng là… một chuyện tốt.
Ngạn Dung không biết được những ý nghĩ này của Vương Cẩm, cậu vẫn còn đang đắc chí việc mình cao lên, hưng phấn nghĩ, khoảng cách đến tháng ngày cậu có thể cùng Vương Cẩm mặc chung quần áo đang dần rút ngắn lại.
Giống hai vị cha nuôi ở nhà vóc người hao hao nhau, có thể tùy ý mặc đồ của nhau, đây là điều trước nay cậu vẫn hằng ao ước.
Những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày mà Lương Tỳ và Bách Đồ cùng nhau làm, đối với quan niệm tình yêu của cậu ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi tan học chiều, bạn học gọi cậu cùng đi chơi bóng, cậu vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213680/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.