Lăng Lan cũng không bị cảnh tượng hấp dẫn huyền ảo hấp dẫn, sắc mặt cô thayđổi. Tuy vừa rồi Lăng Lan không nhìn thấy tình hình bên trong bàn taycủa Lăng Tiêu nhưng cô biết ông không hề tác động bất cứ sức mạnh nàolên nó, chỉ dùng ngón tay điều khiển để không cho những viên trân châurớt ra ngoài, chỉ cần dùng một chút xíu lực như vậy mà có thể đập nát 9viên trân châu thì có thể tưởng tượng “chút” lực đó khủng bố đến mứcnào.
”Dường như con đã rõ rồi nhỉ.” Biểu hiện của Lăng Lan khiếnLăng Tiêu hài lòng vô cùng, ông cho rằng mình còn phải nói tỉ mỉ thì mới có thể giúp con khơi thông nhưng hóa ra tự mình Lăng Lan cũng có thểhiểu được nội dung thâm ảo của bài học đầu tiên này.
”Đúng vậy,khi mỗi thứ gì đó bị đẩy đến cực hạn thì sẽ sinh ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn.” Lăng Lan đem kết quả nghiên cứu của mình cẩn trọng nóira.
Lúc này trong lòng Lăng Lan hưng phấn vô cùng, bởi vì lúc này cô đã có thể trao đổi những thứ mình phát hiện với người khác. Nhữngđạo sư trong không gian học tập lúc nào cũng chỉ muốn chính cô tự mìnhtìm hiểu, không bao giờ nói nhiều thêm một lời, điều này khiến cho côđôi khi lâm vào tình trạng hoang mang không biết gì.
”Nói khôngsai, không nghĩ tới anh cũng phát hiện được điểm này, ta gọi nó là thế,nó có rất nhiều lại khác nhau, nhưng Lăng Lan, con cần phải nhớ kỹ những lời ta nói ngày hôm nay, thế tuy tốt nhưng không có nghĩa là càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam/2865998/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.