Lâm Yên liếc qua, tin tức trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh chụp Bùi Duật Thành. Giống như tấm ảnh chụp lén ở bệnh viện. Trong phòng bệnh cao cấp rộng rãi, có một người đàn ông tuấn mỹ dị thường đang nằm. Người đàn ông trưởng thành này mang một khuân mặt có thể nói hại nước hại dân, từng đường nét đẹp đẽ đến độ hoàn mĩ như tác phẩm nghệ thuật nhào nặn từ bàn tay của thượng đế, mặt mũi của anh ta như chìm trong sương mù, cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng xa cách.
Thật kỳ quái! Rõ ràng cô không hề quen biết người đàn ông này, nhưng trong lòng lại đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc. Lâm Yên lắc đầu, cô lo cho mình còn không xong làm gì còn hơi sức đâu mà để ý đến chuyện sống chết của người khác. Gần đây đầu óc cô không được tỉnh tảo rõ ràng, thỉnh thoảng cảm thấy thiếu thứ gì đó, hình như còn nghe được nơi nào phát ra âm thanh xa lạ đang nói chuyện, đầu óc quay mòng mòng. Mỗi lần như vậy, ở studio thất thần đều bị đạo diễn mắng. Thời gian casting không còn bao lâu nữa, Lâm Yên vội vàng cầm lấy sơ yếu lý lịch của mình chen vào thử vai ở đại sảnh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.