"Tiểu Yên, chúng ta đi thôi, tránh tới trễ. Ông ngoại của con không thích người khác đến trễ." Sau khi Hạ Mộ Vân thu dọn xong liền nói với Lâm Yên.
Nghe thấy vậy, Lâm Yên nhẹ gật đầu rồi đứng dậy, khoác tay của Hạ Mộ Vân rồi đi ra khỏi cửa.
...
Chỗ mẹ ở có chút xa xôi, hai người ngồi xe gần một giờ rút cục mới đến nơi.
Nhìn khu nhà cũ khiến Lâm Yên nhớ lại rất nhiều điều, tuổi thơ và biết bao nhiêu kỉ niệm hồi ức của cô đều gắn liền với nơi này.
Lâm Yên còn nhớ rõ, khi còn bé bên trong khu nhà cũ có một chiếc xe đua kiểu cũ là bảo bối sưu tập mà ông ngoại thích nhất, sau này cũng bởi vì phá sản mới bị ép bán đi.
Rất nhanh, Lâm Yên và mẹ đi vào đại sảnh khu nhà cũ.
"Cô, cô tới rồi." Một nam thanh niên chừng hai mươi tuổi nói với Hạ Mộ Vân.
Cậu trai trẻ trước mặt nhìn thoáng có chút xấu hổ gọi là Hạ Nhạc Phong, là con một của bác hai Lâm Yên.
Ông ngoại tất cả có bốn người con, ba nam một nữ, mẹ Lâm Yên - Hạ Mộ Vân là con thứ ba.
Chỉ có điều cậu út của Lâm Yên hai năm trước đã qua đời, cô có quan hệ tốt nhất với cậu út, kỹ xảo đua xe và rất nhiều thứ khác nữa đều là cậu út dạy cô.
Sau khi về nước, Lâm Yên nhất quyết ở trong nhà của cậu út, nếu không phải bởi vì quan hệ với cậu út, Lâm Yên sẽ không thể nào có thể nhường nhịn hai mẹ con Vương Xảo Tuệ.
Ngay sau đó một người đàn ông trung niên từ trong nhà đi ra, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Yên và Hạ Mộ Vân, cũng không mở miệng nói chuyện.
"Anh cả..." Hạ Mộ Vân lên tiếng chào người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này tên Hạ Hùng, là bác cả của Lâm Yên. Vì chuyện của Lâm Dược Thông nên ông cực kỳ hận một nhà Lâm Yên, thường xuyên nói móc và mỉa mai Hạ Mộ Vân, mà Hạ Mộ Vân bởi vì trong lòng vẫn còn áy náy, từ xưa tới nay đều không dám tranh luận điều gì.
"Ông ngoại đâu?" Lâm Yên nhìn về phía bên cạnh Hạ Nhạc Phong, hỏi.
"Chị họ, ông ngoại và cha em đang ở trong phòng nói chuyện của đội xe." Hạ Nhạc Phong thở dài nói.
"Gần đây đội xe có vấn đề gì không?" Lâm Yên hỏi.
"Ừm." Hạ Nhạc Phong sắc mặt ngưng trọng gật gật đầu: "Chị Yên, gần đây tình hình đội đua xe không lạc quan chút nào, đội xe của chúng ta hiện tại là hạng chót, nếu như giải đua tiếp theo không thắng sẽ phải giải tán."
Lâm Yên nghe vậy liền suy nghĩ, đội đua xe có quy tắc của đội đua xe, mà quy tắc tình hình bình thường lại rất phức tạp, nhưng mà chung quy đều là dựa vào thực lực, đội xe yếu bị loại bỏ và phải giải tán cũng là điều hết sức phổ biến.
Lâm Yên vừa định cẩn thận hỏi một chút về tình hình đội đua xe, cách đó không xa bác cả Hạ Hùng liếc mắt lườm Hạ Nhạc Phong, nói: "Tiểu Phong, con nói với họ chuyện này để làm gì? Họ thì biết cái gì!"
"Anh cả, Tiểu Yên chẳng qua là quan tâm một chút, không có ý định gì khác." Hạ Mộ Vân vội vàng giải thích nói.
"Quan tâm?" Hạ Hùng cười lạnh một tiếng: "Nếu như không phải là một nhà các người, chúng tôi sao có thể đến nước như hôm nay? Đội đua xe mà cha coi trọng nhất cũng muốn giải tán, thật đúng là sao chổi! Còn hỏi tình hình của đội đua xe, nói với mấy người thì thế nào, nghe hiểu được sao?"
[Bản cập nhật hoàn thiện nhất trên wattpad Meow_team và truyentop.net ]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]