(烟城疏雨隔斜阳 - Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương, một câu thơ ẩn dụ nói về các tòa thành thời chiến quốc hoang xơ tiêu điều bị binh mã vây quanh tứ phương chìm trong khói thành, ở đây câu thơ này dùng để miêu tả bóng lưng cô độc và tịch mịch của Bùi Duật Thành. 
Dịch nghĩa: Ánh chiều tà không thể chiếu đến cô thành bởi mưa phùn.) 
Edit: Min 
Beta: Dochan 
Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? 
Chết rồi, sao dạo gần đây cứ cảm giác mỗi ngày trôi qua đều phải sống sót để vượt qua cửa tử thế này? 
Lâm Yên cuống quít nói: "Ối, điện thoại làm sao thế này, hình như bị đơ rồi, có chút vấn đề. Ngài chờ tôi một chút có được không?" 
Nói xong, Lâm Yên liền dùng ngay tư thế sét đánh không kịp bưng tai lục lại video trước đó Bùi Vũ Đường gửi cho cô. 
Vừa mới mở màn hình khung tin nhắn ra thì lập tức thấy một đoạn nội dung chat lạ lùng. 
[Chị Yên, nhiệm vụ chị giao cho em đã hoàn thành thuận lợi, hôm nào chúng ta cùng đi đua xe nhé? Chị yên tâm, em biết một trường đua bí ẩn lắm, anh trai em chắc chắn sẽ không phát hiện. ] 
[Anh là Bùi Duật Thành. ] 
[Cái gì? Anh... Anh cả? Anh... Anh bây giờ đang ở cùng với chị Yên? Điện thoại của chị Yên sao lại ở chỗ anh? Chị Yên của em đâu? ] 
[ Ngủ. ] 
... 
Lâm Yên xem xong đoạn tin nhắn này thì suýt chút nữa ném luôn điện thoại di động. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-ngot-ngao-khi-co-em/2169423/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.