Hô hấp của ta vẫn chưa lấy lại được, hỏi: “Vô Mẫn Quân, ngươi đang sợ hãi sao?”
Vô Mẫn Quân không trả lời ta.
Ta cười: “Ngươi đang sợ hãi sao?”
Vô Mẫn Quân dùng lực một chút, đặt cả người ta lên giường, hắn nhìn xuốngta từ trên cao lại không nói gì như trước, ta vẫn đang cười, cười nhìnhắn.
Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn ta như vậy mà thôi khiếncho ta cười lâu như vậy, lại khiến cho ta cảm ta rất vô dụng, nhưng cũng cũng không nghĩ nên làm thế nào được.
Vô Mẫn Quân nhìn ta, bỗng nhiên cũng lộ ra mỉm cười nhẹ: “Bẩn như vậy, còn cười ngốc như vậy.”
Ta có chút ngượng ngùng: “Cái này là vì nghiêng ngửa dọc theo đường đi tới đây, có thể không bẩn sao… Kỳ thật hôm nay ta vừa đến nơi đây, mới tắmrửa một chút! Chẳng qua là vừa mới đi đánh giặc… Hừ, tốt thôi, nếu ngươi ghét bỏ ta liền…”
Nói còn chưa nói xong, Vô Mẫn Quân đã nuốttrọn câu nói của ta, cắn lấy môi dưới của ta, bức ta hé miệng ra, đầulưỡi mềm nhẹ lưu luyến ở môi, dần dần tiến lên trước, nhẹ nhàng hôn trán ta một cái, sau đó chạm vào mũi ta, ánh mắt, cuối cùng tới bên tai talại dùng một chút lực, hơi miết nhẹ lại cắn cắn một chút.
Ta nhịn không được thở hổn hển mấy hơi thở, tay chân không biết nên để ở chỗnào, Vô Mẫn Quân lại ngựa quen đường cũ đã tháo bỏ khôi giáp của ta ra,vừa vặn ta đang không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng học hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-quy-tinh/2336042/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.