Edit: Thanh Y Dao
Beta: Maria, Sherlyn
–
Đúng là không có thật.
Khó khăn lắm mới đáp ứng được mong muốn của Trần Dật, tạo cơ hội cho nó cùng với La Hiểu Tĩnh hẹn hò riêng tư, sao tôi có thể chen chân vào chứ.
Mà tôi cũng không hay từ chối người khác…
Vậy nên lúc này đây tôi đang ăn trưa cùng với Chu Vấn Độ.
Nồi lẩu sôi ùng ục đặt giữa hai người bọn tôi, tôi cho vài lát cá ba sa vào, gắp một miếng thịt nguội vào bát nước chấm rồi lật lại vài lần, chấm đẫm nước sốt rồi cho vào miệng, ngon tuyệt cú mèo.
Tôi đang đắm chìm hưởng thụ trong thế giới đồ ăn, bỗng nghe Chu Vấn Độ nói: “Cảm ơn bữa sáng trong hai năm của em.”
Trong khoảnh khắc đó nước sốt đột ngột tràn vào khí quản, tôi ho đến khó thở, ghế sô pha bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, một tờ giấy lau xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi vội nói lời cảm ơn, lấy giấy che miệng lại.
Trong lòng điên cuồng tự hỏi: “Sao anh ấy lại biết bữa sáng là mình đưa?”
Từ sau chuyện mất mặt kia, tôi luôn cảm thấy áy náy với anh ấy, vẫn muốn làm chút chuyện gì đó để bồi thường, vì thế tôi đã lén tặng bữa sáng cho anh ấy trong suốt hai năm, năn nỉ chú quản lý ký túc xá đừng nói ra tôi trông như thế nào. Không chỉ đưa bữa sáng, tôi còn bí mật để nước cạnh quần áo của anh ấy khi anh ấy chơi bóng rổ, lúc anh ấy chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhuc-den-may-cung-phai-yeu-duong/2445177/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.