“Chị lừa em!” Tiếng chất vấn đầy tức giận làm ngắt quãng chú đại bi, trông Trần Dật cực kỳ bi thương, cuối cùng thì lý trí của tôi cũng quay trở lại, tôi vội vàng giải thích với bọn họ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
“Không phải như hai người nhìn thấy đâu.”
“Em tận mắt nhìn thấy rồi chị còn muốn ngụy biện gì nữa?”
Trần Dật phản bác, mặc dù Chu Vấn Độ không nói lời nào nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy lại như bày ra mấy chữ: Anh không tin.
Hai tay tôi kéo hai người họ lại, cố hết sức giải thích, thấy họ đã hơi tin tưởng, tôi vội lấy chân đá La Hiểu Tĩnh một cái, cô ấy không nói gì, chỉ hất cằm về một hướng.
Ngôi mộ và cái cuốc đào mộ kia vừa vui vẻ nói chuyện phiếm vừa đi tới, đúng thật là đã nhìn thấy chúng tôi, cái cuốc làm lố che miệng: “Chị Hiểu Tĩnh, chị Xuyên Xuyên, hai người cũng đi dạo phố à, thật là trùng hợp.”
La Hiểu Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải trùng hợp, do hôm nay ra cửa không xem trước lịch hoàng đạo nên mới gặp phải hai người.”
Tôi cũng phụ họa với cô ấy: “Cũng may chúng ta ra cửa vào buổi sáng, nếu là buổi tối thì đúng là mất mịa hứng luôn.”
“Nói nhảm cái gì vậy? Không phải mất hứng mà là dọa người.”
“Ồ, đúng đúng, cũng tại tao trong ngoài như một, nghĩ như nào thì nói ra như vậy.” Tôi giả vờ áy náy, trưng ra vẻ mặt khiêm tốn xin dạy bảo với cái cuốc: “Tôi sẽ cố học theo cô, lần sau chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ lời tôi bịa ra là lời nói thật lòng.”
Khuôn mặt của cái cuốc đông cứng lại, cô ta soạn cả tá kịch bản khác nhau để đào bạn trai cũ của La Hiểu Tĩnh, sau đó lại soạn thêm bài khác nữa để xin lỗi La Hiểu Tĩnh, ngụ ý là: Xin lỗi cô vì tôi chỉ là một cô gái ngây thơ cướp đi bạn trai cô, nhưng chúng tôi yêu nhau, vậy cô cũng nên chúc phúc chúng tôi.
Sắc mặt của ngôi mộ kia dần khó coi, kéo cái cuốc ra sau lưng mình: “Mấy người muốn gì thì cứ nhằm vào tôi, không nên trách Văn Văn.”
Nhìn anh ta như một đại anh hùng đứng ra bảo vệ cô gái mình yêu.
Tôi cạn lời luôn, nói với anh ta một câu tiếng Trung tuyệt mỹ, bắt đầu bằng ngu và kết thúc bằng ngốc.
“Trung tâm thương mại lớn như vậy sao cứ nhất định phải sáp đến trước mặt bọn tôi thế, hai người thiếu tình thương nên muốn nghe bố mẹ mắng phải không?”
Mặt ngôi mộ càng lúc càng đen, nắm tay mỗi lúc một chặt hơn, Chu Vấn Độ và Trần Dật đứng cạnh tôi với La Hiểu Tĩnh, anh ta nhìn Trần Dật bên cạnh La Hiểu Tĩnh, thoáng chút kinh ngạc.
Cái cuốc nhìn thấy ngôi mộ sững sờ thì túm tay áo của anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh đừng trách chị Hiểu Tĩnh, chị ấy cũng bị tổn thương, dù sao chị ấy cũng thích anh như vậy.”
Tôi đang định đáp trả thì tay áo bị kéo, Chu Vấn Độ cúi đầu xuống, thấp giọng thầm thì bên tai tôi: “Để cho bạn của em xả giận đi.”
Lúc nói chuyện, hơi thở của anh ấy liên tục phả vào tai tôi, rõ ràng không mang theo nhiệt độ nhưng lại làm tai tôi nóng lên, chú Đại bi lần nữa loáng thoáng vang lên, tôi vội lùi lại giữ khoảng cách với anh ấy, gật đầu lung tung.
Mà La Hiểu Tĩnh bên kia đã hoàn toàn bùng nổ lửa giận, chế nhạo nói: “Tôi nói với cô này, tôi ấy mà, đúng là hoài niệm chuyện cũ thật nhưng cũng đâu thể thích mãi một cái thuyền rách được, lớn tuổi mà vẻ ngoài cũng không có gì nổi bật, đã thế còn không ra biển được, nhìn đẹp mắt nhưng không dùng được. Nếu không phải vì tiếc khoản tiền mà tôi đã đắp vào người anh ta, nếu không phải vì ở bên nhau lâu, có chút tình cảm thì tôi đã bán anh ta từ lâu rồi, ừm, mà chắc bán cũng không được mấy đồng. Tùy ý cho người ta cầm đi làm củi nhóm bếp hay là làm vật trang trí, khó có người xem anh ta như bảo bối, thôi xem như là “mắt sáng nhận ra ngọc trai”, người có được cũng coi như có duyên, là duyên trời định, duyên trời tác hợp, sống làm chim liền cành, chết cùng xuống địa phủ, dây dưa không dứt, triền miên không rời, chảo dầu luyện ngục cũng không thể tách ra.”
Cô ấy vén tóc qua vai, loáng thoáng lộ ra dấu hôn kia, ôm lấy tay Trần Dật, tựa đầu vào vai nó: “Tôi chả muốn chen vào đâu, ban đầu tôi còn cảm thấy cái thuyền trang trí này cũng khá tốt, nhưng sau đó lại phát hiện ra hỏa tiễn có thể đưa tôi lên trời cao, vậy nên những cái khác… nói thật, tôi thấy không vừa mắt.”
“Phụt.” Tôi thật sự không kìm được, đành phải che miệng nhịn cười.
Vẻ mặt hai người đối diện gần như không thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa, La Hiểu Tĩnh dè dặt gật đầu với hai người họ: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được.”
Cô ấy kéo tay Trần Dật đi khỏi đó, tôi không đi theo ngay mà tỏ vẻ xấu hổ: “Tĩnh Tĩnh là người nghĩ sao nói vậy thế đó, không hề có ý gì khác đâu, cô ấy đang nói hai người trời sinh một cặp, là đang chúc phúc cho hai người đó.”
Tôi cười với bọn họ: “Hai người đừng nghĩ nhiều nhé.”
Mặt ngôi mộ tối sầm lại, bước nhanh đến trước thang máy, không thèm nhìn cái cuốc một cái, vừa vào trong thang máy đã ấn nút.
Tôi vô tội nhìn cái cuốc: “Anh ta làm sao vậy? Trước đây tôi chưa từng thấy anh ta bỏ Tĩnh Tĩnh lại một mình bao giờ… Hai người đến được với nhau cũng không dễ dàng gì, phải thật cẩn thận đó, đừng để bao công sức của cô thành dã tràng xe cát nhé.”
Cô ta giật giật khóe miệng, xoay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của cô ta, thở ra một hơi, tinh thần sảng khoái.
Tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến tai tôi, lúc này tôi mới nhớ ra bên cạnh tôi còn có một người sống sờ sờ đang đứng.
Chu Vấn Độ tựa lưng vào tường, nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú: “Em vẫn không thay đổi chút nào.”
“Hả?” Tôi ngơ ra.
Anh ấy lại cười, không nói gì, đứng thẳng người, liếc nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Trưa rồi, cùng nhau ăn trưa đi.”
“Chắc là em không định đi quấy rầy thế giới hai người của Trần Dật với bạn của em đúng không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]