Edit: Thanh Y Dao
Beta: Maria, Sherlyn
–
Chờ cơn mưa nhẹ hạt hơn một chút, Trần Dật ôm La Hiểu Tĩnh lên tầng, tôi mời Chu Vấn Độ vào nhà ngồi một lát.
Tôi với La Hiểu Tĩnh thuê chung nhà, cô ấy một phòng, tôi một phòng. Trần Dật ôm cô ấy vào phòng, tôi vào trong bếp pha một ít nước chanh, để Chu Vấn Độ tùy ý ngồi đó.
“Hay là anh ở lại đây ăn tối luôn đi.”
Dường như anh ấy hơi kinh ngạc: “Em có thể nấu cơm? Trần Dật nói là em…”
Anh ấy không nói thêm nữa, nhưng vừa nghĩ cũng biết Trần Dật chắc chắn sẽ không khen ngợi tài nghệ nấu nướng của tôi với người khác, dù sao nó cũng từng phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn, mà người làm cho nó bị ngộ độc lại chính là tôi.
“À…thế tôi sẽ gọi cơm hộp…”
Chu Vấn Độ mỉm cười, đứng dậy: “Để tôi làm.”
Nói xong, anh ấy đi vào phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, lấy rau củ còn dư lại và thịt trong tủ lạnh ra.
Tôi theo bên cạnh làm trợ thủ cho anh ấy, khoai tây ở trong tay tôi thì trơn tuột mà lúc vào tay anh ấy lại giống như bị thuần hóa, ngoan ngoãn để anh ấy gọt vỏ, biến thành khoai tây thái sợi.
Anh ấy làm mấy món cơm nhà đơn giản, tôi mới ngửi một chút đã thấy bụng cồn cào: “Không ngờ anh còn biết nấu ăn.”
“Cũng tạm, tôi đã quen sống một mình nhưng không muốn lúc nào cũng phải ăn cơm hộp.” Anh ấy rửa sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhuc-den-may-cung-phai-yeu-duong/2445175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.