Chương trước
Chương sau
Edit: Thanh Y Dao

Beta: Maria, Sherlyn



Chờ cơn mưa nhẹ hạt hơn một chút, Trần Dật ôm La Hiểu Tĩnh lên tầng, tôi mời Chu Vấn Độ vào nhà ngồi một lát.

Tôi với La Hiểu Tĩnh thuê chung nhà, cô ấy một phòng, tôi một phòng. Trần Dật ôm cô ấy vào phòng, tôi vào trong bếp pha một ít nước chanh, để Chu Vấn Độ tùy ý ngồi đó.

“Hay là anh ở lại đây ăn tối luôn đi.”

Dường như anh ấy hơi kinh ngạc: “Em có thể nấu cơm? Trần Dật nói là em…”



Anh ấy không nói thêm nữa, nhưng vừa nghĩ cũng biết Trần Dật chắc chắn sẽ không khen ngợi tài nghệ nấu nướng của tôi với người khác, dù sao nó cũng từng phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn, mà người làm cho nó bị ngộ độc lại chính là tôi.

“À…thế tôi sẽ gọi cơm hộp…”

Chu Vấn Độ mỉm cười, đứng dậy: “Để tôi làm.”

Nói xong, anh ấy đi vào phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, lấy rau củ còn dư lại và thịt trong tủ lạnh ra.

Tôi theo bên cạnh làm trợ thủ cho anh ấy, khoai tây ở trong tay tôi thì trơn tuột mà lúc vào tay anh ấy lại giống như bị thuần hóa, ngoan ngoãn để anh ấy gọt vỏ, biến thành khoai tây thái sợi.

Anh ấy làm mấy món cơm nhà đơn giản, tôi mới ngửi một chút đã thấy bụng cồn cào: “Không ngờ anh còn biết nấu ăn.”

“Cũng tạm, tôi đã quen sống một mình nhưng không muốn lúc nào cũng phải ăn cơm hộp.” Anh ấy rửa sạch tay, tôi đưa khăn lông để anh ấy lau tay: “Nhưng mà thứ tôi giỏi nhất chính là làm cá.”

Tôi sững sờ một lúc, tự dưng anh ấy nói như vậy, phải chăng là có ý tứ khác?

Trong buổi họp lớp hôm qua, anh ấy nói anh ấy biết tôi thích ăn cá, bây giờ lại nói anh ấy giỏi nhất là làm cá, đây không phải là đang ám chỉ với tôi đấy chứ?

“Lần sau sẽ làm cho em ăn.”

Tôi cẩn thận đánh giá anh ấy nhưng não tôi lại bắt đầu quay cuồng: “Chu Vấn Độ.”

“Hả?”

“Có phải anh… bí mật đến Tân Đông Phương học nấu ăn không?”

Tôi quay xe, không hỏi thẳng ra rằng anh thích thầm tôi có đúng không, vừa dứt lời cái mồ hôi lạnh toát ra sau lưng tôi, anh ấy không phát hiện ra điều bất thường, vẫn tiếp tục cười nói với tôi.

Bữa ăn rất ngon miệng, nhưng người ăn lại thấp thỏm không yên. Trần Dật muốn ở lại chăm sóc La Hiểu Tĩnh, tôi tiễn Chu Vấn Độ xuống tầng, đến chỗ đỗ xe thì bên đường vành đai xanh bỗng truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt, tôi kéo con mèo ra, xách gáy nó để nó không cào tôi.

“Mỗi năm cứ tầm này là sẽ có rất nhiều người bỏ rơi mèo con, nhặt cũng không hết.” Tôi nhớ lại cảnh tượng vài năm trước, khi tôi nài nỉ ông tôi nói với bà tôi mong bọn họ nhận nuôi mèo con, vừa nghĩ đã thấy đau đầu, những người quen biết có thể nhận nuôi đều đã bị tôi nhờ hết rồi, con mèo này phải thu xếp thế nào đây.

“Em muốn nuôi không?” Chu Vấn Độ lấy một hộp giấy từ trong cốp xe ra, bảo tôi để mèo con vào hộp.

Mèo con ướt nhẹp ngọ nguậy trong hộp, tôi lắc đầu: “Tĩnh Tĩnh dị ứng với lông mèo, để tôi tìm xem còn ai có thể nhận nuôi không.”

Trong tiểu khu cũng có cửa hàng thú cưng, Chu Vấn Độ ôm hộp giấy đi vào, người bên trong nhìn thấy tôi thì cười hỏi: “Lại nhặt được mèo?”

Tôi nhún vai, đưa mèo con cho cô ấy, cô ấy vén lông nó lên, kiểm tra sơ qua: “Quá nhỏ, hai tháng nữa mới có thể tắm cho nó, bây giờ trên người nó còn có cả rận, mang về cần phải cách ly một thời gian.”

Cô ấy ôm mèo con, cắt móng cho nó, tôi đứng bên cạnh lắc lắc ngón tay để thu hút sự chú ý của mèo con.

“Cô hoàn tục rồi?”

Cô ấy đột nhiên cười trộm nói như vậy, tôi sửng sốt đi tới chỗ Chu Vấn Độ đang chọc chú cún con trong lồng, im lặng một lúc: “Tôi có ý này.”

Chú đại bi chầm chậm vang lên, tôi cất tiếng gọi Chu Vấn Độ, anh ấy bước tới, nhìn tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi hơi do dự, vuốt ve đỉnh đầu mèo con: “Anh có muốn nuôi mèo không?”

Đôi mắt của anh ấy nhìn về phía mèo con, mèo con yếu ớt kêu meo meo với anh ấy như đang lấy lòng.

“Tôi chưa từng nuôi động vật nhỏ, cũng không biết nuôi như thế nào.”

Anh ấy hơi khó xử, tôi nghe anh ấy nói xong, cảm thấy hơi mất mát.

“Nếu có vấn đề gì, tôi có thể hỏi em không?”

“Hả?” Tôi há hốc miệng, không biết được quanh co như thế nào mà anh ấy đã đồng ý rồi.

“Có thể, có thể chứ.” Tôi vội vàng đồng ý: “Bây giờ đang nghỉ hè, nhà trẻ đều nghỉ nên tôi rất rảnh.”

Anh ấy cười ừ một tiếng, tôi chọn trong cửa hàng vài túi hạt cho mèo, cát vệ sinh, cùng một ít vật dụng khác, lúc tính tiền anh ấy ngăn tôi lại, thanh toán hóa đơn dưới ánh mắt mập mờ của nhân viên.

Tôi ôm mèo con, đi theo sau Chu Vấn Độ, tay anh xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến cạnh xe, để hết đồ vào trong xe. 

“Làm phiền anh rồi.”

Anh ấy đón lấy mèo con, mèo con cuộn tròn như quả bóng trong tay anh ấy: “Tôi cũng thích mèo con, chỉ là vừa thấy tôi đến gần bọn nó đều bỏ chạy, tôi cảm thấy bọn nó không quá thích tôi.”

“Không phải đâu, có một số mèo con không dính người, một số khác lại sợ người, anh chỉ cần làm quen với bọn nó thì bọn nó sẽ dính lấy anh.”

Tôi sợ anh ấy hối hận nên vội vàng giải thích.

“Phải vậy không?” Anh ấy hỏi lại: “Mèo là như thế, người cũng giống như vậy chăng?”

“Hả…chắc là vậy.”

Tôi cảm thấy anh ấy lại đang ám chỉ tôi. 

Lúc học đại học, tôi đã trốn anh ấy khá rõ ràng, có đôi khi tôi thấy anh ấy cười với tôi nhưng tôi lại theo bản năng quay đầu rời đi nhưng tim vẫn đập nhanh và mạnh hơn, tôi nói với La Hiểu Tĩnh là mỗi lần Chu Vấn Độ vừa nhìn thấy tôi đều cười, cô ấy nói “Có thể bởi vì nhìn mày buồn cười.”

Ngay cả trong một lần tình cờ, anh ấy chầm chậm chạy đến chỗ tôi, tôi lại vội chạy đi.

Chẳng lẽ lúc đó tôi đã làm anh ấy đau lòng?

Hết chương 07!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.