Thanh xuân vườn trường có lẽ chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của mỗi người. Thời gian một khi đã trôi đi sẽ chẳng bao giờ có thể lấy lại được. Cho dù là luyến tiếc, vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn về quá khứ đã bị che phủ bởi một lớp bụi mờ năm ấy. Yêu, nếu như ta bỏ lỡ mất nhau thì sẽ hối hận cả đời. Vết thương ấy khắc sâu thật sâu vào trong trái tim, hủy hoại mọi ngóc ngách, mọi tế bào khiến vết thương sâu đến mức đau nhói.
Tại sao, khi yêu lại có thể mang đến nhiều điều hạnh phúc như thế, mà khi nhận lại chỉ còn là những niềm đau vô tận? Giá như thời thanh xuân năm ấy, chúng ta có thể quay trở lại. Giá như quãng thời gian ấy, ta có thể chỉnh đồng hồ quay ngược thời gian, chúng ta nhất định sẽ không bỏ lỡ nhau, có phải không? Thanh xuân năm ấy, cậu là cả thế giới.
Cho dù có chút ngốc nghếch, nhưng cậu rất đáng yêu, khiến cho tôi không cách nào có thể quên đi bóng hình của cậu trong tâm trí. Tôi đau, đau đến tê dại. Chúng ta không thể nào quay trở lại cột mốc ban đầu. Xin lỗi, vì tôi đã vô tình yêu cậu, yêu thật sâu sắc, thật chân thành, để rồi đổi lấy chính là sự xa cách của hai ta cả đời.