Khách sạn rất gần đó, mãi đến khi Hà Tân đưa Tôn Tâm Nghiên về khách sạn, cô vẫn chưa cho anh một câu trả lời.
Anh hỏi cô bao giờ thì đi, Tôn Tâm Nghiên nói sáng sớm ngày kia.
“Ngày mai có bận gì không?”
Tôn Tâm Nghiên không có lịch trình gì, sở dĩ xin nghỉ phép đến tận ngày kia là vì giá vé máy bay ngày kia rẻ nhất.
Hà Tân nói: “Ngày mai anh lại đến tìm em.”
“Ngày mai anh cũng chưa đi?”
“Chưa.”
Hai người không nói gì nữa, cứ đứng đực ở cửa khách sạn.
Một lúc sau, Hà Tân bất ngờ rút điện thoại ra, ấn màn hình, giơ lên cho cô xem.
Trên màn hình, một con chó lớn trắng như tuyết đang nghiêng đầu nhìn Tôn Tâm Nghiên, đôi mắt đen láy, miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt trông rất hạnh phúc.
Tôn Tâm Nghiên vô thức nhận lấy điện thoại của anh, cúi đầu nhìn, lẩm bẩm: “Nó to quá…”
Hà Tân: “Nó gần tám tuổi rồi.”
“Bành Kỳ vẫn nuôi nó à?”
“Ừ. Thằng nhóc coi nó như con ấy.”
Ngón cái vuốt ve mặt con chó trên màn hình, thời gian trôi qua, màn hình tắt.
Tôn Tâm Nghiên nhìn chằm chằm vào màn hình đen trong một giây, cô liếm môi, trả lại điện thoại cho Hà Tân.
Hà Tân nói: “Nếu ngày mai không bận gì thì đi thăm nó với anh nhé?”
Cô gật đầu.
Khi Hà Tân rời đi, Tôn Tâm Nghiên bỗng nhiên gọi anh lại.
Anh xoay đầu, cô nói: “Hà Tân, hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Hiểu ý của cô, anh gật đầu. “Em lên đi, nhớ ngủ sớm.”
Tôn Tâm Nghiên về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-thich-bai-hat-nay/1494675/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.