Mặt Tôn Tâm Nghiên hồng ửng.
Cô lảng tránh ánh mắt của Hà Tân, qua một lát, lại giương mắt nhìn cậu.
Cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng, ánh mắt u buồn lại như nói nhiều điều, nhu nhược động lòng người, chọc người yêu thương.
Hà Tân: “Đừng nhìn anh như vậy, không ép em, chỉ hỏi ý kiến em thôi.”
Qua một lát, Tôn Tâm Nghiên nhẹ nhàng nói mấy chữ, “Em không muốn anh buồn.”
Ý của lời này chính là: Anh muốn, em có thể cho. Nhưng em cho, là để anh vui.
Bởi vậy, Hà Tân lại không rõ trong lòng có vị gì. Chần chừ hai giây, sức lực trên khuỷu tay giảm bớt, cậu ngã vào người cô, đầu giật giật, vùi vào bộ ngực ấm áp mềm mại của cô.
Tóc của cậu cọ vào da cô làm cô ngưa ngứa.
Hà Tân nói, “Em vui thì anh mới vui biết chưa? Anh vui một mình thì có ích lợi gì. Em nghĩ anh chỉ thoả mãn bản thân thôi à, anh muốn em cũng giống như anh, muốn chúng ta càng gần nhau hơn. Nếu em còn chưa chuẩn bị, chờ thêm một chút cũng được.”
Thật ra Tôn Tâm Nghiên hiểu rõ những suy nghĩ đó của cậu, cũng giống như cậu hiểu rõ sự kháng cự của cô.
“Anh không vội?” Cô sờ lỗ tai câụ.
“Ừ, không vội, chờ em nghĩ kỹ.”
Tôn Tâm Nghiên cảm thấy dáng vẻ của Hà Tân lúc này đặc biệt giống một đứa trẻ.
“Vậy anh cho em thời gian, để em chuẩn bị.”
“Em tính chuẩn bị tới khi nào?” Hà Tân hỏi.
Lời này của cô nghe nửa thật nửa giả, rất giống qua loa lấy lệ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-thich-bai-hat-nay/1494653/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.