Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì với bạn, thế giới này sẽ không vì bạn mà thay đổi, mặt trời vẫn mọc, mùa thu vẫn đến như đã hẹn, mỗi ngày bạn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó mấy ngày Hà Tân không liên lạc với Tôn Tâm Nghiên, Tôn Tâm Nghiên cũng không tìm cậu.
Một tuần sau, khi cậu gọi điện đến, Tôn Tâm Nghiên đang học thể dục.
Cô chọn môn cầu lông, vừa mới đánh xong một lượt, đang uống nước, thì điện thoại trong túi rung lên.
4 giờ chiều, cậu bên kia chắc là rạng sáng.
Tôn Tâm Nghiên lau mồ hôi trên mặt, đi ra ngoài sân tập mới nhận điện thoại.
Sau trận mưa cuối hè, lá cây trong vườn trường đã ố vàng, nhường chỗ cho những cành cây vươn tới trời xanh rộng lớn.
Mới đầu không ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Tôn Tâm Nghiên mở lời trước, “Bên kia đã trễ lắm rồi, sao còn chưa ngủ?”
Hà Tân: “Đang làm gì?”
“Học thể dục, vừa mới đánh cầu với mọi người xong.”
Vừa mới vận động xong, giọng Tôn Tâm Nghiên hơi dồn dập, truyền tới màn đêm bên kia đại dương, lại thấy hơi lúng túng.
Hà Tân đứng ở ngoài ký túc xá gọi điện cho cô.
Cậu đứng dưới gốc cây, hút một điếu thuốc, đá viên sỏi nhỏ dưới chân, hỏi, “Đánh thế nào? Em đánh cầu lông tệ vậy mà.”
“Không, hôm nay em đánh rất tốt.”
Hà Tân im lặng.
Tôn Tâm Nghiên: “Cái kia… Em vẫn chưa hết tiết, em… ”
“Nghiên Nghiên,” Hà Tân ngắt lời cô, “Hết học xong kỳ này anh sẽ về.”
Dừng lại, Tôn Tâm Nghiên nói: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nguoi-thich-bai-hat-nay/1494668/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.