An vương phạm tử tội, có nuôi con Tước vương, kính dâng tặng Thái hậu, nhờ vậy giữ mạng này. Hậu chúc mừng cho Phi, lúc hoàng hôn sẩm tối, mở tiệc vời Phu nhân, thả Tước vương ra chào, mọi người hoan hô đón. Sinh linh giỏi ca múa, tiếng hót lại du dương, mắt ngọc trong trẻo lạ, thấy người chẳng sợ chi, xòe hết lông đuôi ra, rực rỡ đến chói mắt. Bỗng nhiên nó ngưỡng cổ, bay vút vào cửu thiên, vui vầy bên ánh trăng, Kỳ cứ nhìn mê mải, kinh hãi thầm thán ca.
Rượu đã quá ba tuần, Đế tới, tay áo thoảng máu tanh, Hậu hoảng sợ quỳ sụp, bất an hỏi nguyên nhân, Đế lại cười mà nói: “Chỉ là giết một tên, tặc tử vô lại mà.” Con ngươi của Tước vương, lập tức đen như đuốc, kêu rít gào the thé, lao xuống hòng mổ Đế. Bốn phía đều xôn xao, ba mươi tên thị vệ, giương kiếm ra bảo vệ, vây chặt một hồi lâu, mới khóa được chim Tước. Đế tức giận mà rằng: ‘Con súc sinh giống chủ!’, rút kiếm ra muốn chém, Kỳ nhào đến che cho, làm lễ bái rồi thưa: “Nghiêm Thuấn đức tứ phương, khi nào giết súc sinh!” Phu nhân và Phi tử, mày nhăn trán khẽ nhíu, Đế thì lại nghĩ khác, cho thế là phi phàm, khen rằng Kỳ mẫn tuệ, ban tặng con Tước vương, lệnh cho đám nội thị, dẫn hắn tới Đông cung, được phong làm phụ tá.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.