"Một bức họa cũng thành kẻ ác nhân, bức họa người thiếu nữ, đoạt mạng vương tử. Đầu tháng tám năm Bính Dần, âm lịch."
-- <> Nguyệt Sơn Nhân
Ba trăm ba mươi năm trước, Thái tông của Vi Chiêu thái tổ, Mẫn công tử, lúc ấy thân là người kế vị, đã định sẵn thê tử là tiểu thư nhà Thái úy, công tử thấp thỏm trong lòng, không biết người xấu đẹp hiền ác ra sao, tìm mọi cách vẫn chưa biết được, bất đắc dĩ, một đêm liền lén thăm dò Thái úy phủ. Đêm xuống, sương mù vây kín phủ, không tìm được khuê phòng của tiểu thư lại vào nhầm phòng Thái úy, nhưng may thay lại tìm được bức tự họa của nàng, ngắm nhìn mà hồn bị câu mất. Về sau, tiểu thư kia chính là Thái tông Hoàng hậu.
Bảy mươi năm trước, trưởng nữ của Lý tông điện hạ, Thanh Thành vừa tròn mười tám, đã đến tuổi kết hôn, nàng khi ấy núp trong bụi hoa của hậu hoa viên ngóng nhìn phụ hoàng dự tiệc từ quỳnh lâm yến. Trạng nguyên tới, là một tiểu thần đồng mới mười lăm tuổi, miệng còn hôi sữa; Bảng nhãn tới, nhìn không tệ, nhưng quá gầy; Thám hoa tới, tài hoa hơn người nhưng dáng vẻ quá nhu mì; còn sót lại hai vị khoa giáp lục tục đến, một người thì đáng tuổi lão gia gia, một người lại quá vô phép. Công chúa nép sau đóa tường vi, một bụng phiền não. Yến hội sôi nổi, chư quân bàn chuyện trên giời dưới bể, tâm hồn thiếu nữ lại như cỏ đầu tường, chỉ trực ngã xuống. Trạng nguyên kia cả buổi chỉ cúi đầu gắp miếng cá, ăn miếng bánh, cổ tay đưa ra để lộ chiếc vòng ngọc trong veo màu nước biếc, nhưng tuyệt nhiên không ngẩng đầu lên. Tiệc tàn, nàng cảm thấy Thám hoa cũng là lựa chọn không tồi, đang muốn đặt bút viết lên giấy, sai cung nhân trình lên phụ hoàng. Không ngờ phụ hoàng của nàng uống rượu say sưa sinh nhầm lẫn, bụi tường vi dại lại nhầm thành hoàng mẫu đơn, một mực đòi vẽ một bức "Bách hiền đồ". Họa sĩ mời Trạng nguyên gia ngẩng đầu lên, tiểu Trạng nguyên liền gác đũa, chậm rãi ngẩng đầu, cười toét miệng. Tiểu trạng nguyên trở thành đệ nhất hiền tài của Đại Chiêu, còn Thanh Thành trở thành đệ nhất thặng nữ [1] của Đại Chiêu. Suốt bảy mươi năm.
[1] thặng nữ: ế chồng
Năm mươi năm trước, Tề Sở giao tranh, Tề Quận chúa, hôn thê của Tạ Hầu, chết dưới tay Sở vương. Hầu mang tử sĩ muốn ám sát Sở vương, bất ngờ lại trúng mai phục. Có nàng Vũ Cơ tướng mạo xấu xí thay hắn đỡ một đao, Tạ Hầu bị thương phải bỏ chạy. Sau này đánh tây Đột Quyết [2], có công lao lớn, được phong tước thượng hầu. Chiến thắng khải hoàn, gặp bên đường có đám nô lệ. Bên trước sạp có đề bốn chữ, Bán Đầy tớ Gái. Tất cả đám bọn họ đều có vẻ tầm thường, vậy nhưng Hầu lại dừng chân. Trong đám người đó, có Vũ Cơ năm xưa cứu hắn, nàng bị nhốt trong lồng cùng thú nuôi, chỉ cúi đầu im lặng. Hầu bỏ ngàn vàng mua Cơ. Sau, may mắn có vị đại phu bảo vệ, Quận chúa tránh được một kiếp trở về. Quận chúa trở thành Hầu phi, Cơ làm thiếp. Hầu phi về sau cũng mất sớm.
[2] Đột Quyết: dân tộc thiểu số thời cổ Trung Hoa, bị nhà Đường tiêu diệt.
Đếm tới đếm lui, hoàng thất Đại Chiêu, bất luận nam nữ, đều có chút si tình. Trùng hợp là, những chuyện tình cảm này lại phần nào liên can tới những bức họa.
Năm nay, năm Tề Minh thứ mười, mùa xuân, kế Thái tử mất vì tuổi cao, mùa thu, Mục Vương Thế tử cũng qua đời.
Nhắc tới thì chỉ có vài chữ, nhưng vạn sự đều có nguyên do, nếu kể ra thực rất dài dòng.
Dãy núi ngàn dặm liền một dải Hề Sơn và Thúy Mông Sơn chính là Mục Địa. Mục Vương và Mục Vương Phi xấu xí sinh được ba nữ một nam. Hai người con gái, lúc xuất giá vì quá xấu xí, liền từ Quận chúa được Thái hậu phong làm Công chúa, cho thêm nhiều của cải hồi môn để chặn miệng đám Phò mã. Một người con trai, chính là vương tử Thành Giác, người được đương kim Thái hậu sủng ái nhất. Có tin đồn, năm đó lúc Thái Tử còn sống, chỉ có hai người là được Thái hậu yêu mến, còn những hoàng tử khác, dù là Quý phi sinh Tam hoàng tử hay tiểu hoàng tử, đều chỉ có thể đứng bên cạnh hầu chuyện.
Tại sao? Nhắc lại thì phải nói từ thời Thái tông. Cao tổ năm đó chỉ có một người con gái, liền cất nhắc cháu trai từ dòng thứ được lên kế thừa đại thống, người này về sau chính là Mẫn Ngôn đại đế. Mẫn Ngôn năm đó cưới một mỹ nhân nổi danh kinh thành, sinh ra một người con trai đẹp tựa thiên tiên. Truyền mười mấy đời, đến đời triết tông, con cháu lại hoàn toàn khác biệt, chưa kể nếu không có người nối dõi, lại tìm trong dòng thứ, chỉ cần người hiền tài. Chính vì vậy, một loạt bức họa từ đời Thái tông đến triết tông, nhà bọn họ một nửa cũng không giống hắn. Xưa nay trăm họ ăn tết đều phải treo ảnh hoàng đế đương triều, nhưng càng nhìn càng thấy không được tự nhiên. Lời đồn xôn xao khắp nơi, đến nỗi mà cứ dịp xuân về, toàn bộ hoàng thất quý tộc lại như bị bao trùm bởi nhưng đám mây u ám.
Đương kim Thái hậu xuất thân từ nhà võ tướng, từ nhỏ vốn được chăm chút vẻ ngoài, cũng không thích bộ dáng này của đám con cháu, con dâu dáng vẻ không tệ, vậy mà không hiểu sao cũng không thay đổi được nếp này. Thái Thường Khanh lần thứ tư mang thai, Thái hậu nương nương mặt mày ủ dột chờ nội thị báo tin mừng: "Vương phi lại sinh cho ngài một cháu gái xấu xí", kết quả vừa nghiêng đầu, lại nghe báo là một tiểu tử, hơn nữa, quan trọng là, tiểu tử này không xấu xí một chút nào!
Mà quan trọng hơn nữa nữa, tiểu vương tử này lại rất giống Thái tông. Cả hoàng thất đều ngắm nhìn tiểu vương tử một cái, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, sỉ nhục bao nhiêu năm của bọn họ, rút cục nhờ tiểu vương tử mà được gột sạch.
Chính vì vậy Mục Vương thế tử sống vô cùng phiêu diêu bá đạo. Mười mấy tuổi, khuôn mặt, dáng vẻ, từ cái mi cái mắt đều giống Thái tông lúc nhỏ như cùng một khuôn đúc ra. Ghi chép của sử quan năm xưa đậy trong hộp kín phủ bụi – "Trán thẳng má rộng, mày kiếm mắt uy, dáng vẻ tựa thiên tiên, người gần bên không dám ngước nhìn", một lần nữa lại được lấy ra ca ngợi.
Từ lúc đó, Thái hậu chỉ xem thế tử là duy nhất, trong mắt không còn để ý đến ai khác nữa. Mục Vương thế tử Thành Giác lên bốn tuổi thì từ Mục Địa vào kinh đi học, ở trong các có rất nhiều hoàng tử hoàng tôn đi học, nhưng trừ khi thỉnh thoảng có Thái tử xuất hiện, còn lại lúc nào hắn cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt nhất. Năm nay, Thái tử đột ngột qua đời, hoàng đế vô cùng buồn bực, Mục Vương cũng vừa vặn lâm bệnh, hoàng đế thân làm bá phụ liền cho Thành Giác trở về đất phong hầu bệnh phụ vương.
Thành Giác vừa mới trở về cũng bất ngờ ra đi.
Thiếu niên này, chọn cũng thật đúng thời điểm. Hắn có yêu một cung nữ tên Hồng Châu; còn từng cùng Uất Trì trung lang qua nhà khuê nữ tặng thơ tình; cũng từng ngủ cùng tiểu thư nhà Nhị Hầu; môn đình sâm nghiêm đệ nhất, hắn cũng dám cùng đệ nhất ca cơ Thôi Tố Tố ôm ấp làm loạn.
Vậy mà, ngày đó trở về đất phong không lâu, hắn lại cưới một bức họa.
Kiệu hoa hồng rực rỡ, sáo tấu trống đánh, trăm dặm đỏ trang, nhưng bên trong thì trống rỗng, tân nương không có tay cũng không có chân, không biết nói lại càng không biết cười.
Chẳng qua chỉ là một bức họa, một bức họa vẽ trên tấm giấy còn mềm mại mịn màng hơn cả da thiếu nữ.
Thiếu niên đưa ngón tay thon dài từ dưới ống tay áo đỏ rực, một cái đầu lâu khô khốc lộ ra, cặp mắt trừng trừng gắt gao, trục của bức vẽ kéo ra, nhìn giống như một mớ tóc đen mềm mại bay tung tán, bức họa cứ như vậy lắc lư trước mặt thiếu niên.
Trong tranh có người, thản nhiên cười một tiếng.
Thành Giác trầm mặc. Hồi lâu, môi khô khốc, chậm rãi nhổ ra một bụm máu đỏ tươi. Hắn cầm bức họa ngửa mặt trông lên trời xanh một lúc lâu, nhưng thanh âm sáo trống kia đã sớm dừng lại, chỉ còn tiếng khóc tỉ tê của Mục Vương và Vương Phi. Hắn nghe được tiếng của họ liền dùng dằng nhưng không cách nào trả lời được – nguyên lai cái chết của Mục Vương Thế tử là như vậy.
Hề Sơn quân thu hoạch xong cam, tuân lệnh đến tắm rửa cho mấy vì tinh tú một lúc, đang ngồi cạnh sao Ngũ Đế thì thấy một tiểu cả mặc áo quần màu đỏ thẫm, không biết là sơn quân núi nào, nhìn có vẻ lạnh lẽo thê lương, du du đãng đãng, nhìn cứ như một con ruồi không đầu bay tới bay lui trong đám mây vậy.
"Tiểu ca, ngươi mới tới đây chưa quen sao?" Hề Sơn quân hiền hòa bắt chuyện, thực ra là nàng đang làm biếng, việc tắm rửa cho đám tinh tú hay mè nheo không biết bao giờ mới xong, chuyện dưới phàm cũng không ổn, cứ lơ lơ lửng lửng chân không chạm đất, quả thực mệt muốn chết rồi. Tự dưng lúc này lại trông thấy một vị có vẻ giàu có, lại là người mới, tội gì không lợi dụng phải không?
Tiểu ca áo đỏ nhắm mắt lại, có chút không nhịn được, liền đẩy khuôn mặt xấu xí của Hề Sơn quân ra, phun ra một chữ: "Cút!"
Hề Sơn quân trong nháy mắt nằm bẹp xuống, lăn qua lăn lại trong đám mây, cuối cùng mặt dày lăn đến trước mặt tiểu ca áo đỏ, gắt giọng: "Sao thế, tiểu ca? Ta không muốn là kẻ không hòa đồng, tiểu ca."
Thiếu niên áo đỏ đen mặt, thở dài, ngồi trên một ngôi sao sáng rỡ không biết tên là gì. Ngôi sao nhỏ còn chưa ngủ say, hí mắt rên hừ hừ, sắc mặt của thiếu niên không biết dùng lời nào để tả, chắc đủ bảy màu.
Hắn nhìn chung quanh với đôi mắt ướt át, nhưng chỉ một lúc lại lãnh đạm thê lương. Hắn ngồi an tĩnh, mái tóc xanh dài như tuôn ra từ chiếc bình của chim khổng tước, như một dải núi xanh rủ xuống những đám mây.
Hề Sơn quân có chút không vui vẫy vẫy giẻ lau, rên rỉ tiếp tục lau ngôi sao bên cạnh. Nàng năm nay phụ trách bảy chòm sao phía bắc gồm ba ngàn một trăm hai mươi ba ngôi sao, hết thảy cũng không có gì khác thường, chỉ là có ba ngôi sao thì quá nhỏ, hai ngôi sao cũng hơi nhỏ, vậy mà cũng không ngừng kêu khổ, còn nói phía bắc năm nay có bốn ngôi ảm đạm không có ánh sáng, chòm Thái tử nhìn không rõ lắm, chòm Tứ Phụ cũng có ba sao không sạch sẽ, không hiểu dính phải cái gì mà đục ngầu, mấy cái này đều là dị tượng từ năm ngoái, ngược lại đều có chút chuẩn bị, chẳng qua năm nay, bên trong chòm Ngũ Đế khiến ai ngồi cũng không thể tĩnh tâm, động tĩnh ở chòm Bắc Đế cũng rất lớn, bình thường vốn rất nhỏ, vô cùng nhỏ, cơ hồ hoàng vị đã có thay đổi, mấy ngày nay lại đột nhiên từ từ chìm xuống, làm chư vị sơn quân suy đoán một trận, không hiểu nhân gian đã xảy ra chuyện gì.
"Chẳng nhẽ mỗi năm, tinh tú trên trời đều thay đổi như vậy sao? Thật là xui xẻo!" Mọi người rối rít bàn tán, những vì sao kia đều đại diện cho tinh thần tính mạng của chúng sinh, hôm nay những vì sao không sáng nữa, dù sốt ruột nhưng pháp lực của họ cũng không thể cứu vãn.
Hề Sơn quân làm ba ngày ba đêm, rốt cuộc không chịu nổi nữa, liền kéo một đám mây tới, gối đầu lên ngủ. Chờ nàng tỉnh dậy, lặn qua lộn lại mấy vòng, vươn vai bóp eo một lúc, tiểu ca áo đỏ kỳ quái cuối cùng mới chịu mở miệng, ánh mắt sáng ngời như một con sói nhỏ.
"Ta tới đây là để tìm ngươi."
"Tìm ai?"
"Kẻ thù thứ một trăm của ta."
Thiếu niên nói hai chữ "kẻ thù" không hề mang theo hận ý, cũng không hàm ý tức giận, chỉ là vô cùng mệt mỏi.
Hề Sơn quân cười hì hì hỏi: "Sao lại là thứ một trăm, chín mươi chín người kia đâu, ngươi ăn rồi à?"
Thiếu niên có đôi môi mọng đỏ, cặp mày kiếm sắc lạnh, hắn có chút nóng nảy đi tới đi lui: "Chết, đều chét hết. Ta tìm mấy chục đời, từng mũi tên, đều lấy mạng người."
Đôi bàn tay thon dài mềm mại của thiếu niên kia nổi lên từng vết chai rất rõ, hắn có vẻ là một cao thủ bắn cung.
Hề Sơn quân đứng lên, vịn vào một ngôi sao, cong mắt nói: "Nói ta nghe xem nào."
Thiếu niên tựa hồ như bị những vì tinh tú lạnh lẽo vô tận này ép tới kiệt sức, hắn cũng không định làm theo lời Hề Sơn quân nói, nhưng lại mơ mơ hồ hồ nói ra: "Ta đến rất nhiều nơi xa lạ, không, cũng không hẳn là xa lạ, đó đều là phong ấp của ta. Có khi ta đi một mình không có thị vệ theo hầu, nhưng người đi qua không biết ta là ai, không ai gọi ta là điện hạ, ta cũng không biết bọn họ là ai."
"Lại một vị tiểu điện hạ." Hề Sơn quân cẩn thận quan sát hắn, "Gần đây sao lắm vị điện hạ rơi xuống chỗ ta thế không biết."
"Ta thấy một người mũ áo chỉnh tề, vừa lại gần nhìn rõ hình dáng, lại mơ hồ biết đó là kẻ thù của ta, ta trước đây chưa từng gặp qua hắn, nhưng giờ khắc này lại không tự chủ được mà giương cung. Hay tay ta nóng lên, giết người mù quáng, giết xong lại như chưa tận hứng, giống như kẻ nghiện, hưng phấn tìm kiếm kẻ thù, có người là con cháu thế tộc, có người lại là phường hát múa, nông dân, bọn họ một chút cũng không oan khuất, nhất định kiếp trước bọn họ đã vô số lần đưa ta vào chỗ chết, ta giết bọn họ, máu chảy thành dòng, ba hồn bảy vía đều tiêu tán, có như vậy họ mới không cách nào đến kiếp này hại ta. Ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng được thoải mái như thế, chỉ mong được giết nhiều người hơn, người được nhiều mùi máu tanh hơn. Báo thù khiến ta cảm thấy khoái cảm, mặc dù ta cũng không biết ân oán giữa ta và bọn họ rút cục là thế nào."
Hề Sơn quân chặc chặc tiếc hận nói: "Tiểu ca à tiểu ca, ngươi thật là lãng phí. Chín mươi chín người như vậy, kho luộc hầm xào, ở trên núi bọn ta có thể ăn trong không ít ngày đâu."
Gò má trắng nõn của thiếu niên nghe vậy đột nhiên co rút, đôi mắt vốn bao phủ một tầng sương mù lạnh lẽo như băng, trong phút chốc lại ào ào tuôn lệ. Hắn nói: "Ta biết, ta không còn là ta nữa, ta đã chết, đã sớm rời khỏi thân xác của mình. Ta giương tên bắn chết kẻ thù đều là gặp sau mỗi lần chết đi ở tiền kiếp. Ta báo thù cho chính ta ở kiếp trước, ta không rõ tại sao nhưng người đầu tiên ta giết, ta đã nghĩ phải giết để chấm dứt mối thù từ kiếp trước sang kiếp này, mới có thể bước tiếp. Nhưng là chính ta đã không nhìn rõ con đường phía trước, giết liên tiếp chín mươi chín mạng người, những người kia trước khi chết vô cùng thống khổ, đương lúc ta tự mãn, nháy mắt toàn bộ mũi tên lao đến đâm thẳng vào sọ ta, ta không thể chịu đựng nổi những đau đớn hành hạ, đến khi mở mắt ra đã thấy mình ở nơi này."
Hề Sơn quân an ủi: "Ta nghe xong rồi, đại khái ngươi muốn trở thành tiên. Ngươi giúp ta lau xong năm trăm vì sao, ta sẽ mở lòng từ bi nhấc điện hạ ném đi. Ba mươi ba thiên giới, nếu điện hạ rơi mông vào chỗ nào thì thành tiên quân ở chỗ đó, còn nếu điện hạ rơi lại đúng chỗ này thì chờ sang năm ta lên đây sẽ ném điện hạ lại lần nữa."
"Không, không phải như vậy, ta còn một kẻ thù nữa, trong lòng ta biết rất rõ."
"Ngươi làm sao biết được?"
"Trên đầu ngươi có vầng sáng xanh, rất xanh, giống như mầm đậu non mùa xuân vậy."
"Mẹ ngươi trên đầu có vầng sáng xanh ấy, cha ngươi trên đầu cũng có vầng sáng xanh! Khoan khoan, ngươi định lấy cái gì từ sau lưng đấy? Ngươi tự dưng kiếm đâu ra cung tên vậy? Ngươi ngươi ngươi... muốn làm gì hả?"
"Ngươi có thể đảm bảo ta bắn ngươi trong lúc ngươi ngoài miệng không kêu đau, trong lòng cũng không kêu đau không?" Thiếu niên áo đỏ gương mặt nửa thanh cao nửa ám muội, giọng hắn đau thương giống như đang dụ dỗ mấy nàng tiểu tình nhân oanh oanh yến yến của hắn khi còn sống: "Đừng kêu đau, nếu ngươi thấy đau ta cũng sẽ đau, rất đau."
Hề Sơn quân ôm đầu trốn như chuột, nàng ở trên trời không thể thi triển pháp lực, ba mũi tên như sự trừng phạt nhuốm đầy hàn lệ từ trên trời bổ xuống, "Ngươi nói đùa hay thật vậy? Lão tử dựa vào cái gì mà vì thằng nhóc con nhà ngươi lại không được khóc không được đau? Đừng có bắn vào búi tóc của ta, ta ghét nhất kẻ nào đụng vào búi tóc của ta, đừng có bắn liền ba phát! Lão tử ta đã tạo nghiệt gì chứ, tướng công của ta, ta muốn ăn muốn chạy, muốn thoải mái cười đùa, ta còn muốn ăn điểm tâm trên giường, tại sao giờ đến một miếng cũng không có phúc hưởng thụ chứ!"
Búi tóc tròn như cái màn thầu trên đầu Hề Sơn quân bị cắm mấy mũi tên, nhìn không khác gì con nhím, ngẫu nhiên có một địa tiên ban đêm xem thiên tượng, vén màn mây tím nhìn thấy cảnh này. Vị tiên nhân cưỡi mây bay tới, phẩy phẩy chiếc phất trần trắng hóa giải tiễn khí, liền kinh ngạc nắm chặt tay của người thiếu niên kia, nói: "Điện hạ vì cớ gì lại đi tới nơi đây?"
Hề Sơn quân nhìn đầu mũi tên bọc da vẫn chưa hoàn hồn, miệng thở hổn hển, đưa tay áo gai lau mồ hôi trên trán, vừa ngẩng đầu lên lại thấy vị tiên nhân nắm chặt mạch cổ tay của thiếu niên, nghiêm nghị chất vấn: "Kẻ nào dám lén lút mượn chân long thân thể làm chuyện xấu xa! Thật hoang đường, hắn là ai mà dám làm hại người? Dám hút tuổi thọ, làm tổn âm phúc, người sao lại chịu số mạng cam chịu này?"
Tuổi thọ? Âm phúc? Chân long?
Hề Sơn quân vừa giận vừa sợ, đảo mắt trấn định, không dám bỏ chạy liền thành khẩn hỏi: "Dám hỏi tiên gia, vị công tử này là chân long sao?"
Chính là chân long, là người được thiên gia chọn đứng đầu nhân gian.
Tiên nhân định nói ra, nhìn Hề Sơn quân, nhìn đỉnh đầu cắm tua tủa mũi tên của nàng, lại trả lời bang quơ: "Sơn quân quả thực thủ đoạn, quả thực xảo trá, vỏn vẹn ba trăm năm tu vi lại có được vạn năm pháp lực."
Hề Sơn quân lộ ý cười, ung dung thong thả nói: "Chỉ là may mắn thôi. Hôm nay đa tạ tiên nhân cứu mạng. Ta có chút nghi ngờ không thể lý giải. Tiên nhân vừa sửa tiêu diêu đạo, sao không lo quản hạt hai mươi bốn tiên phủ, lại rảnh rỗi để ý chút chuyện nhỏ nhặt này? Nếu vị tiểu ca trước mặt quả thực là chân long, sao lúc này đã phải chầu trời?"
Tiên nhân giơ tay lên đọc câu quyết, tức thì có bốn vị phương sĩ hiện lên, mỗi người cầm một dây tiền, đưa tay buộc vào bốn góc cung tên của thiếu niên áo đỏ. Hắn liếc Hề Sơn quân một cái, giọng mang theo vị khinh miệt: "Ta biết sơn quân nghe mấy lời của ta, trong lòng thầm sinh đố kỵ, chẳng qua là vì tiểu phu quân kia của ngươi không phải chân long, chỉ là một kẻ vô duyên với ngai vàng mà thôi."
Hề Sơn quân bật cười, "Tiên nhân sao biết tiểu phu quân của ta là người vô duyên với ngai vị?"
Tiên nhân giật giật mi mắt, nhịn không được chán ghét nói: "Tiểu nhân xấu xa, bao năm ngươi hô mưa gọi gió vẫn không bị diệt trừ, chẳng qua là vì Thiên tôn một lòng từ bi, lại có các tiên quân vì ngươi mà cầu xin tha thứ. Ngươi vẫn một mực hồ đồ ngu xuẩn, nhìn không ra vị điện hạ tôn kính yêu dân như con đã đời đời tu luyện được mạng đế vương. Người này đã định trước đời đời sinh ra làm đế vương, tiểu phu quân kia của ngươi làm sao so sánh!"
Hề Sơn quân nắm chặt tay trái, trên mặt vẫn nguyên vẻ tươi cười: "Tiên nhân là đang cảnh cáo ta sao, xin ngài chớ uổng phí tâm cơ."
Vị tiên nhân cao thâm khó lường, nhưng lại có cảm giác hắn thực sự là loại lang sói độc ác, hắn ha ha cười lớn cảm thấy Hề Sơn quân thật quá tức cười, liền kéo thiếu niên áo đỏ trôi giạt đi xa, chỉ để lại một câu: "Ngươi nhầm rồi, lời ta nói với sơn quân đều là nói thật, Chiêu đế Thái tử, cho tới bây giờ vẫn không có mạng làm hoàng đế. Là hắn vô phúc, vô mạng."
Lại thêm rất nhiều ngày nữa trôi qua, Hề Sơn quân cật lực làm việc, mệt mỏi ngồi xuống đám mây, nàng nhìn ra xa bầu trời, hôm nay không có trăng, chỉ một mảnh đen nhánh. Ngôi sao nhỏ ủ rũ ngồi cạnh nàng nhỏ nhẹ hỏi: "Hề Sơn, mạng là cái gì?"
Hề Sơn quân cầm cái giẻ lau bẩn chùi chùi lên người nó, một lúc lâu sau mới nói: "Chính là phải ngồi đây trả lời vạn vạn câu hỏi của người đến chết đi sống lại, là khóc lóc tỉ tê vẫn không có cách nào thay đổi. Không có được chính là không có được, là có những kẻ hèn hạ trước mặt thương xót nhưng sau lưng lại cười ngươi tới không thở nổi, là những kẻ ngồi xem cuộc vui, nhìn ngươi rồi quay đầu bàn tán, mấy kẻ ngu ngốc đó, mà cũng vọng tưởng có được ta ư."
Ngôi sao nhỏ hé đôi mắt tròn như đậu đen ra khỏi cái giẻ lau, ngây thơ nói: "Đạo sĩ kia nói phu quân ngươi không có mạng đó! Nếu ngươi không muốn phí sức hay là đi tìm ca ca ngươi đi!"
Những ngôi sao khác cũng gật đầu, đồng thanh nói: "Hề Sơn, ngươi tìm được ca ca rồi sao? Ngươi luôn nói hắn ẩn núp trong những vì tinh tú, ngươi tìm lâu như vậy, đã tìm được rồi sao?"
Hề Sơn quân vỗ vỗ hơi sương trên áo choàng, đứng lên, hung tợn gào như muốn thủng màng nhĩ của mấy ngôi sao nhỏ:
Ca ca, mau ra đây!
Ca ca, mau ra đây đi!
Muội biết ca ca ở đây!
Đừng có núp bên trong không lên tiếng!
Đi ra đi ra đi ra!
Ta đã lau qua ba triệu ngôi sao, còn ba chục triệu ngôi sao chưa lau tới.
Chúng ta đã chia cách ba trăm năm rồi, chẳng nhẽ phải chờ tới ba ngàn năm nữa.
Chòm Thiên Yết lớn như vậy, giấu ca ca ở đâu.