“A Tâm, tỷ biết không, Phụng tiểu thư cô ấy. . . . . . Cô ấy giống người đệ thích trong mơ nhiều năm, rất giống. . . . . ..”
“Đệ biết một ngày nào đó đệ có thể tìm được cô ấy. . . . . . Trong mơnhìn không rõ lắm, chỉ có một gương mặt mờ mờ ảo ảo.” Anh ta cúi đầu thở dài, gò má đỏ lên, “Nói cũng buồn cười, trước đây đệ còn tưởng là tỷ.”
Tôi giật mình, trợn mắt nhìn anh ta.
Anh ta cười cười, lắc đầu: “Không, không thể là tỷ được. Cô ấy đẹp nhưtiên nữ trong tranh, dịu dàng kiều mị, không giống tỷ, là võ si, taychân vụng về hoàn toàn không giống con gái chút nào. . . . . .”
Tôi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh ta, tim đau như có người cầm dao cứa vào.
“Khi nhìn thấy cô ấy, đệ gần như có thể nghe được, chỗ này. . . . . .”Anh ta chỉ vào tim mình, “Đập thình thịch. Nhưng cô ấy lại không giốngngười trong mơ của đệ lắm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thật sự rấtđẹp. . . . . .”
“A Tâm, đột nhiên đệ. . . . . . Không muốn giả gái nữa. Đệ muốn nói chuyện với cô ấy. . . . . . Muốn, muốn cưới cô ấy.”
Tôi dựa vào người Tiêu Long Vũ, đi từng bước một đến quán rượu. Nước mắt yên lặng chảy xuống, may mà không có người nhìn thấy.
Ánh trăng ảm đạm, gần như không chiếu sáng được con đường phía trước, huống chi là một trái tim lạnh như băng.
————
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881065/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.