Tối hôm kết thúc cuộc thi văn, không thấy Tiêu Long Vũ đâu nữa.
Kết thúc ba cuộc tỷ thí, ứng cử viên chỉ còn tôi, Đỗ Phương và một côngtử khác. Đương nhiên tôi sẽ không cưới Dương Phượng, sức cạnh tranh củacông tử hi sinh kia nhìn qua cũng không lớn lắm, chiến thắng cuối cùngchắc chắn là Đỗ Phương rồi. Trong cuộc thi văn hôm nay, vẻ mặt xấu hổcủa Dương Phuợng khi nhìn Đỗ Phương chứng tỏ chính cô ta cũng có ý đó.
Vì mai là ngày ném tú kén rể nên hôm nay ba chúng tôi đều ở lại tướngphủ. Trong phòng, Tiêu Long Vũ đứng ngồi không yên, muốn đi tìm DươngPhượng nhưng lại không dám đi, trùm chăn lăn lộn trên giường. Lúc thìnói tuy mới gặp Phượng tiểu thư hai lần, nhưng đã là đôi do ông trờitác, khỏi nói thêm nữa. Lúc thì lại nói, hôm nay không thấy Phượng tiểuthư nhìn mình, xem ra không có cơ hội rồi.
“A Tâm, đề bài Phượng tiểu thư viết hôm nay rất đẹp. Cũng là con gái, sao tỷ viết như gà bới vậy. . . . . .”
“Phải. Tôi là kẻ thô kệch, ngày nào cũng xem thoại bản truyền kỳ, đươngnhiên không sánh bằng Phượng tiểu thư tiểu thư khuê các đọc ‘Nữ giới’.”Tôi chua xót nói.
Tiêu Long Vũ không để ý tôi, chỉ không ngừng lăn qua lăn lại. . . . . .
Đến tối tôi đi tìm anh ta thì thấy phòng anh ta tối om, không biết đi đâu rồi.
Lạ nước lạ cái, anh ta có thể đi đâu được? Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưatừng tách khỏi tôi quá lâu. Tôi hơi hoảng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881066/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.