Tối hôm kết thúc cuộc thi văn, không thấy Tiêu Long Vũ đâu nữa.
Kết thúc ba cuộc tỷ thí, ứng cử viên chỉ còn tôi, Đỗ Phương và một côngtử khác. Đương nhiên tôi sẽ không cưới Dương Phượng, sức cạnh tranh củacông tử hi sinh kia nhìn qua cũng không lớn lắm, chiến thắng cuối cùngchắc chắn là Đỗ Phương rồi. Trong cuộc thi văn hôm nay, vẻ mặt xấu hổcủa Dương Phuợng khi nhìn Đỗ Phương chứng tỏ chính cô ta cũng có ý đó.
Vì mai là ngày ném tú kén rể nên hôm nay ba chúng tôi đều ở lại tướngphủ. Trong phòng, Tiêu Long Vũ đứng ngồi không yên, muốn đi tìm DươngPhượng nhưng lại không dám đi, trùm chăn lăn lộn trên giường. Lúc thìnói tuy mới gặp Phượng tiểu thư hai lần, nhưng đã là đôi do ông trờitác, khỏi nói thêm nữa. Lúc thì lại nói, hôm nay không thấy Phượng tiểuthư nhìn mình, xem ra không có cơ hội rồi.
“A Tâm, đề bài Phượng tiểu thư viết hôm nay rất đẹp. Cũng là con gái, sao tỷ viết như gà bới vậy. . . . . .”
“Phải. Tôi là kẻ thô kệch, ngày nào cũng xem thoại bản truyền kỳ, đươngnhiên không sánh bằng Phượng tiểu thư tiểu thư khuê các đọc ‘Nữ giới’.”Tôi chua xót nói.
Tiêu Long Vũ không để ý tôi, chỉ không ngừng lăn qua lăn lại. . . . . .
Đến tối tôi đi tìm anh ta thì thấy phòng anh ta tối om, không biết đi đâu rồi.
Lạ nước lạ cái, anh ta có thể đi đâu được? Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưatừng tách khỏi tôi quá lâu. Tôi hơi hoảng, sợ anh ta luẩn quẩn tronglòng đi nhảy hồ, nên chỉ có thể nghĩ đến những chỗ anh ta hay đến. . . . . .
Đỗ Phương?
Đúng! Anh ta chắc chắn đi tìm Đỗ Phương rồi !
Vội vàng chạy đến chỗ Đỗ Phương, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Long Vũ đang ở trong sân kéo Đỗ Phương nói chuyện, gương mặt đẹp trai đang tức giận,thậm chí có chút xanh xao. Tôi lập tức yên tâm, với tính tình và nhânphẩm của anh ta, đêm hôm khuya khoắt thế này, tám phần là tới xin ĐỗPhương nhượng bộ . . . . . .
Tôi ngáp một cái đang định đi, đột nhiên nghe thấy Tiêu Long Vũ quát to: “A Tâm? Không được! Chuyện đó không được!”
A Tâm? Là. . . . . . Đang nói tới tôi hả?
Chân tôi vừa bước ra lại rụt về, trốn sau cây cột nghe lén bọn họ nói chuyện.
Chỉ nghe Đỗ Phương nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn ta bỏ Dương Phượng, cóthể. Nhường Dương Lan Tâm cho ta, đừng quấn lấy con bé nữa. Từ nay vềsau, ngươi cũng không còn là đệ tử của Liên Giáo, ân đoạn nghĩa tuyệt,vĩnh viễn không gặp lại.”
“. . . . . .”
“Con bé hại ngươi đến mức này, ngươi không hận sao? Dùng một khắc tinhmất tích nhiều năm đổi lấy con gái tể tướng đương triều, ngươi khôngthiệt. Dựa vào xuất thân của ngươi, đến lúc đó ôm được mỹ nhân về cũngkhông phải việc khó.”
Tiêu Long Vũ vẫn không nói gì.
“Ta khuyên ngươi quyết định nhanh đi, đến khi ta đổi ý rồi thì không kịp nữa đâu.” Đỗ Phương cảm thấy nên dừng ở đây, nhiều lời cũng vô ích bènxoay người đi.
“Đợi chút!” Tiêu Long Vũ gọi anh ta lại.
Tôi bỗng khó thở, tim đập thình thình, tay vịn cây cột cũng đang run.
“Con giao A Tâm cho người, người. . . . . . Thật sự sẽ đưa tỷ ấy đi? Đi rất xa, không bao giờ trở về nữa?”
Đỗ Phương không nói, chỉ nhìn anh ta từ trên cao, nở một nụ cười không rõ hàm nghĩa.
Đừng.
Đừng, đừng nói, làm ơn. . . . . .
“. . . . . . Được, con đồng ý.”
Tiếng nói không lớn, nhưng từng chữ từng chữ lại đâm vào tim tôi.
Đến khi tôi bình tĩnh lại, thì phát hiện mình đã ngồi thụp xuống, bịt chặt miệng khóc nức lên.
Tôi chưa bao giờ biết tôi lại nhiều nước mắt như vậy.
Bây giờ tôi rất mong có ai tát tôi thật mạnh, sau đấy tôi tỉnh lại trêngiường, phát hiện ra tất cả chỉ là giấc mơ. Nỗi mất mát sâu sắc nàykhiến lòng tôi như bị dao cắt, không có sức chống đỡ.
Dương Quách tôi có tài đức gì mà lại có thể đổi được mỹ nhân đệ nhấtthiên hạ Dương Phượng. . . . . . Thật đúng là một cuộc mua bán có lời.
Tôi bỗng muốn cười. Không biết có nên tự hào về Tiêu Long Vũ không, lớn rồi, cuối cùng cũng thông minh hơn rồi.
Tiểu Vũ ngốc của tôi cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Ha ha.
————
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tôi đã thu dọn xong đồ. Vừa mở cửa, lại phát hiện ra Đỗ Phương đứng ở cửa. Sắc mặt anh ta khó dò, trong mắt làcảm xúc tôi không hiểu.
“Tối hôm qua ta nhìn thấy con.” Anh ta nói.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta. Anh ta giơ tay kéo tôi: “Đi thôi.”
Tôi quên sạch mọi chiêu thức, dựa vào bản năng, cúi đầu cắn mạnh lên tay anh ta. Anh ta bất ngờ không đề phòng, trong chớp mắt máu đã chảy ra.
“Tôi coi các người là bạn bè, các người coi tôi như đồ chơi, thích thìtống đi.” Tôi bình tĩnh nói, “Biến, bà đây không chơi với các người nữa. Sau này tôi đi đường Dương Quan của tôi, các người đi cầu độc mộc củacác người, chúng ta chia tay từ đây, Sayonara.”
Hừ, xem như tôi đã hiểu rồi, tình yêu trên thế gian này chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Từ nay về sau, Dương Quách tôi đi vân du tứ hải, thoátkhỏi tam giới ngũ hành, ngạo nghễ nhìn mấy con người tầm thường cácngười đau khổ dằn vặt. . . . . .
Ai biết còn chưa đi được một mét, tôi bỗng thấy đau sau cổ, trước mặt lập tức tối sầm.
Một giây trước khi ngất, tôi nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt Đỗ Phương.
“Con thỏ nóng nảy đúng là sẽ cắn người. . . . . .”
————
Từ nay Tiêu lang là người dưng. Lời nói trong khi say rượu. . . Đã thành sự thật rồi.
Không gặp tôi nữa, Tiêu Long Vũ có buồn không?
Thật ra, lúc quyết định đi, tôi vẫn luôn nghĩ liệu anh ta có đuổi theo không.
Không biết từ khi nào mà tôi đã quen với nụ cười đơn thuần của anh ta,quen có anh ta làm bạn mỗi một ngày. Sau này, dần dần, tôi phát hiện cógì đó bắt đầu thay đổi. Tôi bắt đầu lưu luyến những khoảng thời gian yên bình đó, thậm chí còn hi vọng sau này ngày nào cũng có thể nhìn thấyanh ta. Cho đến đêm đó, anh ta vô tình nói anh ta đã có người mình thích như giáng một đòn vào trái tim tôi, làm tôi bỗng bối rối phát hiện ratôi đã quá tham lam . . . . .
Tuy tôi vẫn có chút luyến tiếc, nhưng không biết đây có phải là số phậnhay không mà khi Đỗ Phương giúp tôi quyết định, tôi mới hiểu được rằngrời bỏ anh ta cũng không khó khăn như tôi tưởng.
Nghĩ đến đây, tôi liếc mắt nhìn Đỗ Phương đang trải giường trong phòngkhách sạn, dáng vẻ vô cùng hứng khởi như đi du lịch đường dài vậy.
“Quên nó đi. Trách nhiệm của nó quá nặng, sớm hay muộn sẽ có một ngàylàm con bị tổn thương.” Đỗ Phương đi tới, giơ tay vuốt ve một lọn tócrơi trên trán tôi, “Sau này, ta sẽ đưa con đi ngắm cảnh khắp thế gian.”
Tôi đờ đẫn nhìn Đỗ Phương trong gương đồng, còn cả cô gái xa lạ kia nữa.
“Con mặc đồ con gái rất đẹp.” Anh ta nói.
Tôi ngơ ngác đáp lại một câu: “Thật sao?”
“Đương nhiên ta không lừa con rồi.” Đỗ Phương bật cười.
Tôi nhìn anh ta cười, đột nhiên cảm thấy trong phòng nóng lên, hô hấpcũng có chút không thoải mái. Chỉ nghe thấy anh ta thấp giọng thì thào:“A Tâm, con. . . . . Thật sự không còn nhỏ nữa rồi.”
Bỗng tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, hai chúng tôi đều ngẩn người.
Đã muộn thế này rồi, sao lại có khách?
Tôi và Đỗ Phương liếc nhìn nhau, xung quanh chìm vào im lặng.
“Đỗ tướng có trong phòng không?” Giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái vang lên ngoài cửa.
. . . . . . Đỗ tướng?
Đỗ Phương khẽ nhíu mày, một lát sau cao giọng nói: “Là trưởng công chúa sao?”
Tôi kinh hãi, không khỏi thấp giọng lặp lại: “Trưởng công chúa?”
Ngụy Ba Như?
“Đúng vậy. Bạn cũ tới chơi, sao Đỗ tướng còn không mở cửa, đây là đạo đãi khách sao?” Người ngoài cửa vừa cười vừa nói.
Đỗ Phương cuối cùng cũng chậm rãi đi tới cửa, dẫn cô gái bên ngoài vào phòng.
Quả nhiên là Ngụy Ba Như. Chẳng qua, lúc này cô ấy vẫn là một bé gái không khác tôi lắm, có khi còn nhỏ hơn tôi.
Nhưng khí chất của người có địa vị loại như tôi lại không có được. Rõràng là một bộ quần áo bình thường nhưng lại làm nổi bật sự dịu dànghiền thục của cô ấy, khí chất phi phàm. Chỉ nghe cô ấy mỉm cười, nói với Đỗ Phương: “Đỗ tướng, đã lâu không gặp.”
Giọng nói thanh nhã mềm mại, làm người nghe như tắm trong gió xuân.
Vẻ mặt Đỗ Phương lại hờ hững, chỉ khẽ gật đầu nói: “Tại hạ đã không còn là tướng, không đáng để công chúa để mắt như vậy.”
Nhưng mặt Ngụy Ba Như lại đỏ, ánh mắt có chút trốn tránh, sau đấy lạithấy tôi đứng sau Đỗ Phương. . . Áo ngoài cởi nửa, tóc đen buông xõa. Cô ấy trợn mắt, sự bình tĩnh vừa rồi mất hết, giọng nói run run: “Ai đây?Sao ngài. . . . . . Thật. . . . . . Thật sự. . . . . . Mang con gáitheo. . . . . . Ta, ta còn tưởng là lời đồn. . . . . .”
Đỗ Phương hơi khựng lại.”Lời đồn?”
“Trong hoàng thành có người nói. . . . . . Nói Đỗ tướng tham gia hội kén rể của Dương Phượng, ta vốn định đi tìm ngài, lại nghe tin ngài độtngột rút lui, sáng sớm đã dẫn một cô gái ra khỏi thành. . . . . . Vừarồi dưới tầng khách sạn thấy tên ngài và một cô gái, ta còn tưởng làtrùng tên, không ngờ thật sự là ngài. . . . . .”
Đỗ Phương nhíu mày. “Đó đều là việc riêng của ta, công chúa lo quá nhiều chuyện rồi.”
Anh ta vừa dứt lời, Ngụy Ba Như giật mình, cúi đầu im lặng một lát mới dần dần khôi phục lại như bình thường.
“Xin lỗi, đã nhiều năm không gặp, ta nhất thời xúc động, thất thố quárồi. Nói vậy, vị này là thê thất của Đỗ tướng, Lan Tâm nữ quân sao?” Côấy bỗng nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn về Đỗ Phương.
Vẻ mặt anh ta không thay đổi, dường như không định phủ nhận, lại còn kéo tôi, đặt nhẹ đầu tôi lên ngực mình, cũng không quan tâm tư thế này xằng bậy thế nào. “Đúng. Chúng ta vừa mới thành thân ở Kiến Dương, đang định về Tuy Châu. Công chúa, đêm đã khuya, nơi này không thể sánh với HoàngThành, người cũng nên sớm về phòng đi.”
Câu này không khách sáo chút nào, rõ ràng là đang đuổi khách.
Sắc mặt Ngụy Ba Như trắng bệch, một lát sau mới nở nụ cười khổ, nói:“Đúng vậy. . . . . . Là ta đường đột rồi. Đêm khuya tới đây quấy rầy hai người nghỉ ngơi, rất xin lỗi. Cáo từ.”
Dứt lời, cô ấy khẽ gật đầu tạm biệt, xoay người bước đi.
Nhìn Ngụy Ba Như đi rồi, tôi vội chạy ra cạnh cửa cài then. Vừa quay đầu lại thấy Đỗ Phương đứng trong phòng, như cười như không nhìn tôi. Tôibỗng thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tức giận nói: “Nhìn cái gì? ! Thẳng thắnđược khoan hồng, cô ta là ai?”
“Trưởng công chúa Ba Như. Họ Lục tên Thụy, tự Ba Như, thanh lịch đoanphương, nổi tiếng cả nước. Thuở nhỏ tập võ, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tôn sùng hiệp nghĩa, nhạy bén hơn người. . . . . .”
“Không phải cái này.” Tôi không kiên nhẫn xau tay, “Con đang hỏi quan hệ giữa hai người là gì?”
“Người quen cũ thôi.” Anh ta cười trả lời.
Người quen cũ? Tướng tiền nhiệm và công chúa hoàng tộc?
Coi tôi là đồ ngốc à? Nhìn phản ứng vừa rồi của Ngụy Ba Như. . . . . .Hừ, tôi nói rồi, lén đi theo tôi và Tiêu Long Vũ đến Kiến Dương, còntham gia kén rể gì đó, hóa ra là để gặp lại bạn cũ. Chỉ không ngờ NgụyBa Như còn có một mối tình trước Tra Chí Cực. Chẳng qua là, ừm, hiện giờ cô ấy nhỏ như thế, lại là trưởng công chúa, hai người họ chỉ sợ là đôiuyên ương số khổ, sớm hay muộn cũng phải chia ngả nam bắc.
Lúc này tôi cũng quên mất mình đang bực mình với anh ta, thở dài mộttiếng, chân thành nói: “Là yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau đúngkhông, cho nên người mới lạnh nhạt với cô ấy như thế, muốn cắt đứt hyvọng của cô ấy? Cũng phải, người ngần này tuổi rồi, ở cạnh một cô gáinhỏ, lại còn là cháu gái đồ đệ mình. . . . . . Hơi quái lạ.”
Không khí trong phòng hình như hơi lạnh.
“Lạ chỗ nào?”
Đỗ Phương đột nhiên hỏi làm tôi giật cả mình. Anh ta mặt vô cảm đi đến chỗ tôi, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi lùi về phía sau, đột nhiên cảm thấy có một nỗi sợ lan ra khắp toànthân. Gương mặt quen thuộc, nhưng người trước mắt vẫn là Đỗ Phương sao?Vì sao trong mắt anh ta lại tỏa ra sát khí?
Anh ta đi đến trước mặt tôi, chậm rãi cúi thấp người, chóp mũi như sắpmuốn chạm vào tôi, đôi mắt sáng rực như sao nhìn chằm chằm tôi khôngchớp. Anh ta chậm rãi lặp lại một lần nữa: “Ta và cô ta, lạ chỗ nào?”
Còn chưa dứt lời, đã bị anh ta đẩy ngã ngửa lên giường.
Bình thường tuyệt đối sẽ không như vậy. Luyện võ bảy năm, tôi dù gì cũng là máy bay chiến đấu cao cấp trẻ tuổi trong Liên Giáo. Nhưng ngườitrước mắt bỗng tản ra áp lực rất lớn, khiến người tôi mềm nhũn.
Đỗ Phương vươn tay, nhẹ nhàng chống cạnh đầu tôi. Lông mày anh ta hơinhíu lại, trong mắt lại hiện ra vẻ sắc bén không thể đoán được. Tôi níuchặt vạt áo của anh ta, bị anh ta ép tới mức đầu đổ đầy mồ hôi cả ngườikhó chịu.
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu mới hơi nâng người lên lên, nhưng ngón taylại quyến luyến quấn trên cổ tay tôi, bỗng nhấc một bàn tay của tôi lên, đặt bên môi hôn. Anh ta hôn rất nhiều, mỗi lần đều rất nhẹ nhàng, đôimôi khô ráo ấm áp lưu luyến giữa kẽ tay tôi, chạm nhẹ vào rồi lùi rangay.
Tôi ngây dại, trong đầu ong ong, ngay cả giọng nói cũng có chút nức nở:
“Sư hổ, con sai rồi, con vẫn chưa lớn, cho nên, nên. . . . . . Tâm tríkhông được đầy đủ! Người là người lớn không chấp nhặt lỗi của trẻ nhỏ. . . . . . Thật ra, hai người lưỡng tình tương duyệt cũng tốt lắm. Tuyrằng tuổi chênh lệch hơi nhiều. . . . . . Nhưng cùng lắm, cùng lắm,Platon [1] cũng được. . . . . . Chẳng qua, nghe nói, chuyện đó. . . . . . Chuyện đó cũng có thể. Nhất thụ lê hoa áp hải đường [2] thôi. . . . . . Ha ha. . . . . .”
[1]Tình yêu platon: tình yêu không tình dục
[2] Nhất thụ lê hoa áp hải đường: Câu thơ trong bài Nhất thụ lêhoa của Tô Đông Pha vốn được viết để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ.Trương Tiên đã 80 tuổi lấy một người thiếp 18 tuổi. Lê hoa là chỉ Trương Tiên, hải đường là chỉ thiếu phụ 18 tuổi. Chữ “áp” ở đây vừa có nghĩalà đè lên, cũng có nghĩa là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
Môi anh ta bỗng trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng rời khỏi tay tôi.
“Thì ra là thế.” Tiếng cười khẽ bật khỏi cổ họng, anh ta thì thào nói, “Được, được. Nói rất hay.”
Anh ta nhảy xuống giường, nhàn nhạt nhìn tôi. “Con nợ ta nhiều lắm, tưởng rằng xin lỗi một câu là xong sao?”
Dứt lời, cũng chẳng thèm để ý đến quần áo liền sập cửa bỏ đi không hề quay đầu lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]