Đêm cứu dân nữ đó, Tiêu Long Vũ lén mò đến phòngtôi. Trong phòng tối như mực, anh ta từ từ thò đầu từ phía sau cửa, chỉthấy một người nằm trên ghế tựa dưới cửa sổ, anh ta nhỏ giọng gọi: “ATâm, A Tâm. . . . . .”
Gọi lâu cũng không có động tĩnh, anh ta nương theo ánh trăng đến gần,bỗng sợ tới mức lảo đảo, kêu thất thanh: “A Tâm! Tỷ làm sao vậy? Trúngđộc à! Sao mặt lại xanh như vậy!”
Tôi đơ mặt mở mắt ra, nhìn tên quấy rối đang gào khóc chảy một đống nước mắt nước mũi lên đầu gối tôi.
. . . . . . Muốn lén đắp mặt nạ cũng không được. Biết vì sao tôi khôngcho đồ nhà quê này vào phòng không? Sợ anh tóc dài kiến thức ngắn chuyện bé xé ra to, đúng là xấu hổ chết mất!
Tôi hừ hừ hai tiếng, lau sạch mặt nạ dưa chuột đi, xách Tiêu Long Vũ về phòng anh ta, cởi sạch ném lên giường.
“A Tâm.” Anh ta ngoan ngoãn nằm trên giường, trùm chăn như kén tằm không nhúc nhích, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đôi mắt sáng cứ nhấp nháy.
“Cái gì?”
Anh ta dịch vào trong, nhấc một góc chăn lên, vỗ vỗ: “Tiểu Vũ ở một mình rất sợ, đêm nay A Tâm nói chuyện với Tiểu Vũ, được không?”
Tôi cười với anh ta, sập mạnh cửa đi ra ngoài.
Hừ. Giả vờ ngây thơ là chiêu thằng nhóc con này thành thạo nhất, trước đây tôi đã ăn oan quả lừa mấy lần rồi. . . . .
Khi về phòng, trong phòng đã có người rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881064/quyen-2-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.