Tôi hét một lúc lâu mà chẳng thấy ai đi vào, dường như tất cả mọi người đều đã xuyên không tập thể vậy. Ngay lúc tôi đang định tự ra ngoài tìmngười, người bên dưới bỗng nắm lấy tay áo tôi.
“A Tâm, con bị trúng hàn độc.”
Gương mặt Đỗ Phương không có vẻ đùa giỡn chút nào, yên lặng nhìn tôi.
“Trong nửa năm trước, có người hạ độc con. Khí lạnh nhiễm vào thân thể,bây giờ lại rơi xuống nước, đúng lúc độc sắp phát tác. Vừa rồi dưới đấygiếng ta đã hút một phần đi cho con, phần còn lại chỉ có thể dựa vào con tự mình giải.”
Anh ta đang nói gì vậy? Hàn độc? Có người hạ độc tôi?
Ai?
Anh ta hôn tôi là vì giải độc cho tôi sao?
Tôi kinh hãi, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy trước mặt bỗng tốisầm, từng cơn lạnh ập đến. Trong lúc mơ mơ màng màng, một giọng nói vang lên trong đầu.
— A Tâm, nghe kỹ. Con phải dùng toàn bộ tâm lực đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể. Nếu không, chờ đến khi lan vào tim sẽ chết.
— Tôi chết, anh sẽ rất vui sao?
— Không, sẽ rất buồn.
— A, thật không. Nhưng tôi đoán là tôi không làm được đâu. Nếu tôi chết, anh có thể đưa tôi về nhà không?
— Không thể. Ta. . . . . . Không có khả năng đó.
Một người không biết vận công sao có thể ép hàn khí ra khỏi cơ thể? Tôichỉ nhớ mình phải cố hết sức, mà tôi nghi tôi vận sức không đúng cách,nếu không đã chẳng mất đi ý thức.
Trong mê mang, dường như tôi nhìn thấy có một người áo trắng luôn ở bêncạnh tôi. Tôi cảm thấy mình được hai cánh tay vững chãi ấm áp ôm lấy,ngay sau đó một dòng khí nóng từ ngực truyền đến. Trái tim tôi đập càngngày càng mạnh, như sắp bắn ra khỏi lồng ngực, một cảm giác khác thườngbao trùm toàn thân.
Nhưng tôi rất thích mùi thơm nhàn nhạt của người đó. Mùi hương quenthuộc đến vậy, nồng nàn, dịu dàng như lan mùa thu, làm người ta yênlòng.
***
Tôi mở mí mắt nặng nề, liếc nhìn Đỗ Phương. Anh ta chỉ mặc đồ ngủ, đứng ởbên bàn sách viết gì đó. Anh ta từ từ ngồi dậy, đi qua đây đắp thêm mộtchiếc áo choàng của anh ta cho tôi, bản thân cũng bắt đầu mặc quần áo,nhìn qua hoàn toàn không tái nhợt yếu ớt như lúc trước.
Là anh ta cứu tôi?
Tôi nhìn vạt áo kéo dài xuống mặt đất, cổ họng khàn khàn nói: “Sư hổ, người đã nói là sẽ cho con quần áo mới.”
Đỗ Phương dở khóc dở cười, giả vờ như không nghe thấy, ngồi trước gương đồng cầm một cây trâm bạc búi tóc.
Đỗ Phương vừa ăn mặc chỉnh tề xong, Quý Lãng đã tới. Anh ta nhìn tôingồi trên giường, rồi nhìn Đỗ Phương, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.Đỗ Phương cũng không để ý, rút tờ giấy vừa viết xong trên bàn đưa choanh ta: “A Tâm tạm thời không còn nguy hiểm nữa. Hôm qua rơi xuống nướcnhiễm lạnh, đương nhiên không dễ gì loại bỏ được hết khí lạnh. Sau nàycon cứ bốc thuốc theo đơn thuốc này cho con bé, điều dưỡng một thờigian, ta sẽ giải độc cho con bé một lần nữa.”
Chân mày Quý Lãng nhíu lại: “Sư phụ, người thật sự muốn nhận đứa bé này làm đồ đệ? Nó. . . . . . Có thể luyện võ sao?”
“A Tâm xương cốt thanh kỳ, đất thiêng sinh hiền tài, cứ luyện võ sẽthành nhân tài thôi. Mấy hôm nay ta cũng thử rồi, đứa bé này có tínhnhẫn nại, cũng có thể chịu khổ, con bé đun nước chẻ củi đều làm rất tốt. Bây giờ hàn độc đã giải được hơn nửa rồi, nếu dốc lòng bồi dưỡng, nhấtđịnh sẽ không làm mất mặt Liên Giáo.”
Quý Lãng cúi đầu không nói gì.
“Nhị sư đệ của con đã về chưa?” Đỗ Phương lại hỏi.
Quý Lãng cung kính nói: “Chưa ạ. Nhưng có tin tức báo lại, Lục sư đệ đãra khỏi Hoàng Thành, trong ba tháng nữa sẽ đến Tuy Châu.”
Vẻ mặt của Đỗ Phương hơi thay đổi, sau một lúc lâu mới nói: “Ly Nhi trẻtuổi, xuất thân cũng không tầm thường, làm việc khó tránh khỏi khinhsuất, nhưng trong lòng vẫn hiểu chuyện. Con đừng so đo mọi chuyện vớinó.”
“Đệ tử xin ghi nhớ.”
***
Mười ngày tiếp theo tôi thành ấm sắc thuốc. Quý Lãng và Tôn Tường Minh ngàyngày bưng thuốc tới tìm tôi, chỉ cần không phải là thuốc độc, tôi đềurót vào bụng, uống xong còn ợ no hai cái.
Ngày đầu tiên sau khi bình phục, địa ngục huấn luyện của tôi đã bắt đầu rồi.
Tuy Đỗ Phương biết tôi đã từng luyện võ, nhưng không hỏi nhiều, chỉ để tôi tập lại ba thức Định Khôn một lần.
Ba thức Định Khôn Tiêu Long Vũ dạy tôi đã tập đến thuộc làu, nhưng saukhi thu thức, Đỗ Phương lại nhíu mày nhìn tôi, một lúc lâu mà không nóigì. Tôi bất an di di chân, thấp thỏm hỏi: “Sư phụ, có phải. . . . . .Con tập không tốt không?”
Đỗ Phương lắc đầu, giận dữ nói: “A Tâm, chiêu thức của con hơi. . . . . . Nhưng sao con chỉ có chiêu thức, không có nội lực?”
Vẻ mặt tôi đau khổ nhìn anh ta. Ai bảo lúc trước Tiêu Long Vũ chưa kịp dạy tôi!
Đỗ Phương chắp tay sau lưng đi tới, trên gương mặt nở nụ cười tươi: “Nhưng không sao, có sư phụ đây. Sư phụ dạy con!”
Anh ta một khi đã dạy là sẽ dạy đến khi mặt trời ngả về tây. Cả ngày tôi chỉ ăn mấy quả trứng gà vào buổi sáng, bụng đã sớm kêu òng ọc rồi. Nhìn gương mặt và dáng người Đỗ Phương ngồi dưới tàng cây như thần tiên, tôi không khỏi thở dài: “Sư phụ, chờ tối rồi mới nấu cơm sẽ không kịp mất!”
Đỗ Phương trợn mắt, nghiêm túc nhìn tôi. “A Tâm, con tuyệt đối khôngđược lười biếng. Bộ quyền pháp này của con không có nội lực cũng đã rấtkhác thường rồi. Đến khi con luyện được nội lực đến ba bốn tầng, uy lựcnhất định sẽ tăng lên nhiều.”
Uy lực tăng lên? Chẳng phải mấy người ở Phá Quân Tư đó nói Lan Khanh làtuyệt thế cao thủ sao, có lẽ sau này tôi. . . . . . Cũng sẽ rất lợi hại?
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tôi liền chạy tới giáo trường, cầm đoản kiếm luyện tập Xuyên Vân Kiếm Pháp thức thứ nhất hôm qua Đỗ Phương đã dạytôi.
Trên đường Đỗ Phương đến xem một lần, không bao lâu sau lại thêm mấy đệ tự tôi không quen, vừa xem, vừa chỉ trỏ tôi.
“A, chẳng phải đó là đồ đệ mới của Phó giáo chủ Đỗ sao? Trông nhỏ thật, cùng lắm chỉ bảy tám tuổi thôi. . . . . .”
“Nó tên là gì? Cả ngày luyện công, cũng không đến chào hỏi chúng ta.”
“Nghe Quý sư huynh nói tên là Lan Tâm.”
“Lan Tâm? Hình như hơi nữ tính, tướng mạo cũng thật thanh tú. . . . . .”
“Câm miệng! Tâm tư của Phó Giáo Chủ các ngươi có thể đoán mò à!”
“Ai nha mau nhìn xem, nó đứng không vững nên rơi xuống đất rồi! Nguyrồi, không phải hôm qua A Hoàng ị ở đó sao? Bát sư đệ, buổi sáng đệ cóhót không?”
“. . . . . . Xong rồi, xong rồi, vẫn chưa hót, sáng sớm sư phụ đệ sai đệ đi đổ thức ăn, vẫn chưa kịp. . . . . .”
Trong lòng tôi chỉ có một mục tiêu là luyện kiếm, từ sáng sớm đến hoànghôn, cuối cùng kiệt sức, tê liệt ngã xuống nền đất bùn. Mồ hôi đã thấmướt đẫm quần áo, cơ thể cũng không còn chút sức nào, ngay đến cả sứcđộng đậy ngón tay cũng không có.
Tôi chắc chắn có thể trở về, trở lại Kế Môn. Cho nên tôi nhất định phảicố gắng, nếu không sau này làm sao có thể đứng trước mặt Tiêu Long Vũđược!
Đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, một cái bóng chặn ánh trời chiều trênđỉnh đầu. Tôi mở to mắt thì thấy Tôn Tường Minh ngồi xổm cạnh tôi, đưamột cái bát to đến trước mặt tôi. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng toàn thânkiệt sức.
“Sư đệ, chắc mệt sắp chết rồi nhỉ, uống nước đi. Nhưng vừa luyện côngxong không nên nằm, nếu không sáng mai đệ không dậy nổi đâu.”
Tôi thẫn thờ. Cách đây không lâu, cũng từng có một người nói như vậy với tôi đang nằm trên đất: “Chạy xong đừng nằm, đứng lên!”
Gương mặt người kia vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, trên vai còn có một con mèo vàng béo ú.
Tôi lắc lắc đầu, đuổi bóng dáng Tra Chí Cực ra khỏi đầu.
***
Thời gian cứ thế trôi qua hơn ba tháng. Mấy ngày đầu, mỗi lần luyện kiếmxong ngày hôm sau tôi đều không xuống giường được, cơ thể không cử độngnổi, mặc được bộ quần áo thôi cũng đã là sự nghiệp lớn rồi. Đặc biệtbuổi tối khi tắm như muốn lấy mạng tôi vậy, may mà đóng cửa, nếu khôngđám Đỗ Phương sẽ cho rằng tôi bị người ta mưu sát ở trong phòng rồi. . . . . .
Ba tháng sau, tuy nội lực của tôi chỉ tới tầng thứ hai, nhưng Xuyên VânKiếm Pháp đã luyện đến thức thứ sáu, cũng đủ để đánh những đệ tử mớinhập môn khác.
Hôm đó, tôi vừa luyện công xong, vác kiếm ngâm nga đến chỗ Đỗ Phương ởBắc phong. Vừa đến giữa sườn núi thì thấy Đỗ Phương đánh đàn trong đìnhđá.
Tôi mệt đến chết khiếp, lười lằng nhằng với anh ta. Nhưng vừa lùi về sau vài bước định đi đường vòng, chợt nghe thấy tiếng cốc sứ vỡ tan trênmặt đất, ngay sau đó là tiếng vèo, một mảnh sứ vỡ vụt qua mặt tôi, đâmvào núi đá bên cạnh.
Vừa rồi nếu tôi đi một bước nữa thì không giữ được đôi mắt rồi.
Tôi quay đầu, thấy mảnh sứ vỡ vụn trên nền đình đá, Đỗ Phương vẫn đangngồi trước bàn, tao nhã gảy Thất Huyền Cầm, dường như vừa nãy chẳng xảyra chuyện gì cả.
Tôi quên mất, người này tuy ngốc, nhưng bản chất vẫn là tên cuồng sát sớm nắng chiều mưa, phát bệnh điên không có lịch!
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, ngoan ngoãn đi vào đình đá, chân chó nịnh nọt:
“Sư hổ, đàn hay quá.”
Đỗ Phương không ngẩng đầu.
Tôi lại ngượng ngùng cười hai tiếng.”Sư hổ bận vậy, còn có tâm tình chơi đàn sao?” Vừa nói vừa quay đầu nhìn quanh, chỉ vào bóng người xa xanói, “Nhìn kìa, đó không phải là Quý sư huynh sao? Chắc huynh ấy tìmngười có việc. Sư hổ, hạnh phúc của mọi người trong giáo đều nằm trongtay người, người nên quan tâm nhiều đến chính sự một chút, nhỉ?”
Còn chưa nghe Đỗ Phương trả lời, Quý Lãng đã vội vàng chạy tới: “Sư phụ, không tốt rồi! Nhị sư đệ đã trở lại, vừa vào cửa đã gặp phải Dương sưthúc, giờ sắp đánh nhau ngoài điện Chính Đức rồi!”
Sắc mặt Đỗ Phương tối ảàm, đứng dậy dẫn theo tôi đến Chủ Phong.
Trên giáo trường ngoài điện Chính Đức, một nam một nữ đang giằng co.
Tôi nhận ra Dương Dương Dương, dáng vẻ của cô ấy chẳng khác gì mười lămnăm sau cả. Tôi bỗng nhớ tới lúc trước Ngụy Ba Như từng nói với tôi, từkhi Ngụy Ba
Như còn rất nhỏ Dương Dương Dương đã là Phó giáo chủ của Liên Giáo. Khiđó, Liên Giáo vẫn là một môn phái lánh đời, không tham dự vào chuyện của giới võ lâm.
Giờ xem ra, Cúc Trạch Cung là về sau mới tách ra khỏi Liên Giáo? Sau đóLiên Giáo liền biến thành một môn phái chỉ có phụ nữ? Trong lúc đó rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tề Hoài Vương sao lại gây sự. . . . . .”
“A, mau nhìn xem, không phải đó là Phó giáo chủ Dương sao? Bé gái áo trắng đứng cạnh người là ai vậy?”
“Không rõ, hình như là Dương sư thúc mới đưa từ dưới chân núi về.”
“Tề Hoài Vương này mỗi lần về đều làm ầm làm ỹ! Nếu không phải hắn là vương gia, mọi người sẽ không chịu nhịn hắn như vậy đâu.”
“Đúng vậy. . . . . .”
***
Tôi dỏng tai nghe mấy đệ tử xung quanh nói, lại lén nhìn Đỗ Phương bêncạnh. Anh ta nhíu mày, không nói một lời, chỉ chắp tay sau lưng đứng một bên, như đang xem cuộc vui.
Ánh mắt của tôi lại nhìn sang một nam một nữ một đứa bé trên giáotrường. Tập trung nhìn, vẻ mặt tôi bỗng cứng đờ, không biết nên có biểucảm gì. Bởi vì, chàng trai Tề Hoài Vương kia, rõ ràng chính là Lục Ly!
Lục Ly là vương gia? Vậy chẳng phải là thân thích với Ngụy Ba Như sao?
Lúc này, anh ta đang mặc bộ áo gấm dài màu vàng nhạt, trên đầu đội quanphát Song Long lên trời nhỏ bằng vàng, đậm chất hoàng cung. Mà cách anhta mười bước, Dương Dương Dương đang cầm kiếm đứng trước bảo vệ một bégái áo trắng, không nói một câu.
“Sư thúc, người cũng muốn bé gái này sao? Đáng tiếc, nó đã là người củata rồi.” Tâm trạng của Lục Ly thoạt nhìn không tồi, không ngừng thaothao bất tuyệt, “Bổn vương đã thấy hai người từ ở ngoại thành Tuy Châu,thấy các người vừa vào núi liền lập tức cướp đường vượt lên trước. Dùsao người cũng dẫn theo một đứa bé nên không nhanh bằng ta. . . . . .”
“Ài. . . . . .” Dương Dương Dương thở dài, cuối cùng cũng mở miệng nói,“Hôm nay, rốt cuộc ta đã hiểu được nỗi khổ của Đỗ Phương.”
Lục Ly không thèm để ý, vẫn cười nói: “Đột nhiên lôi sư phụ ta ra làmgì? Sư phụ cũng không thú vị bằng sư thúc người. . . . . . Còn nữa, sưthúc, người muốn thu nha đầu kia làm đồ đệ, sợ là không được rồi. Dù thế nào cũng không nên cướp người của ta!”
Sắc mặt Dương Dương Dương cứng đờ, lạnh lùng lặp lại lời anh ta: “Ta, cướp người của ngươi? !”
Lục Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy. Năm đó bổn vương phái ngườicứu nó ngoài hoàng thành, rồi lại sắp xếp hộ tịch cho nó, đưa vào vươngphủ của ta, định nhận làm thị nữ. Nhưng không ngờ Trấn Quốc tướng quânkhởi binh mưu phản, trong chiến loạn để lạc mất nó. Chắc là sư thúc ratay cứu nó nhỉ? Vốn nên cảm ơn sư thúc một tiếng, nhưng giờ người lạinói này bé gái này là người thân bên họ ngoại của người, còn muốn nhậnnó làm đệ tử Liên Giáo, ngang hàng với bổn vương, thế này là không đượcrồi.”
Nhìn Lục Ly tỏ vẻ chính nhân quân tử, nhưng trong mười câu nói của anhta thì chắc có đến chín câu là nói linh tinh, một câu còn lại là trộnnước, cách xa sự thật một vạn tám ngàn dặm, làm người ta nghe xong chỉmuốn đánh cho anh ta một trận.
Quả nhiên, Dương Dương Dương nghe xong bài thao thao bất tuyệt này củaanh ta, chẳng nói chẳng rằng, kéo tay bé gái, quay đầu bước đi.
Thân hình chàng trai áo vàng khẽ động, ngăn trước mặt cô ấy.
“Dương sư thúc, người muốn đi thì hãy để Tố Tố lại.”
Bé gái áo trắng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gào lên với anh ta:“Ông đây không phải Tố Tố, Tố Tố còn đang ở Hoàng Thành! Tề Hoài Vương,ngươi đừng có làm càn!”
Bị bé gái ngắt lời, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Dương Dương Dươngcủa Lục Ly cuối cùng quay sang bé gái. “Tố Tố, được lắm, được lắm, mấyngày không gặp, đến cả chủ nhân cũng không cần. Dương sư thúc quả nhiênlợi hại, chỉ tùy tiện nói mấy câu đã khiến cho một cô gái vốn trungthành và tận tâm với bổn vương quay sang quyết một lòng với người. . . . .”
Miệng Lục Ly nói những lời ai oán, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hưng phấn, làm người ta không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
“Được rồi! Không nói linh tinh nữa, hôm nay bổn vương muốn chiến đấu vìtình yêu trong lòng mình! Chỉ vì. . . . . . Ài, tên thật của ngươi là gì ấy nhỉ?”
Anh ta vò đầu một lúc, cuối cùng giơ tay lên: “Mặc kệ! Dù sao hôm naybổn vương cũng muốn đấu một trận với Dương sư thúc vì bé gái áo trắngkia! Nếu người thắng, thì dẫn nó đi. Nếu thua, thì trả nó lại cho bổnvương!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]