Tôi hét một lúc lâu mà chẳng thấy ai đi vào, dường như tất cả mọi người đều đã xuyên không tập thể vậy. Ngay lúc tôi đang định tự ra ngoài tìmngười, người bên dưới bỗng nắm lấy tay áo tôi.
“A Tâm, con bị trúng hàn độc.”
Gương mặt Đỗ Phương không có vẻ đùa giỡn chút nào, yên lặng nhìn tôi.
“Trong nửa năm trước, có người hạ độc con. Khí lạnh nhiễm vào thân thể,bây giờ lại rơi xuống nước, đúng lúc độc sắp phát tác. Vừa rồi dưới đấygiếng ta đã hút một phần đi cho con, phần còn lại chỉ có thể dựa vào con tự mình giải.”
Anh ta đang nói gì vậy? Hàn độc? Có người hạ độc tôi?
Ai?
Anh ta hôn tôi là vì giải độc cho tôi sao?
Tôi kinh hãi, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy trước mặt bỗng tốisầm, từng cơn lạnh ập đến. Trong lúc mơ mơ màng màng, một giọng nói vang lên trong đầu.
— A Tâm, nghe kỹ. Con phải dùng toàn bộ tâm lực đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể. Nếu không, chờ đến khi lan vào tim sẽ chết.
— Tôi chết, anh sẽ rất vui sao?
— Không, sẽ rất buồn.
— A, thật không. Nhưng tôi đoán là tôi không làm được đâu. Nếu tôi chết, anh có thể đưa tôi về nhà không?
— Không thể. Ta. . . . . . Không có khả năng đó.
Một người không biết vận công sao có thể ép hàn khí ra khỏi cơ thể? Tôichỉ nhớ mình phải cố hết sức, mà tôi nghi tôi vận sức không đúng cách,nếu không đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881060/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.