Tôi hoảng sợ quay ra nhìn, lại thấy Đỗ Phương nằmnghiêng trên một tảng đá lớn cách đó không xa, một tay chống đầu, mắtnhìn tôi có vẻ trêu chọc.
Anh ta ở đó bao lâu rồi? Có nghe thấy Quý Lãng nói tôi là con gái không? Biết tôi là nữ rồi liệu có bắt tôi học may vá thêu thùa bắt. tôi làmmột đống việc không?
Ngay khi tôi bị anh ta nhìn đến mức da đầu run lên, Đỗ Phương nhảy từtảng đá xuống, vừa đi vừa tự lẩm bẩm: “Tính tình thằng nhóc này thậtbướng bỉnh, đã mấy ngày rồi. . . . . . Cứ tiếp tục như vậy thì không tốt chút nào. . . . . .”
Đến khi tới trước mặt tôi thì lại đổi giọng: “A Tâm, thấy sư phụ sao không hành lễ?”
Tôi vẫn không nhúc nhích nhìn anh ta.
Đỗ Phương thấy thế, nhíu mày ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “A Tâm, conphải ngoan ngoãn nghe lời hiếu kính sư phụ. Sư phụ rất lợi hại, sau nàynhất định sẽ dạy cho con võ công rất lợi hại rất lợi hại, biến con thành một thế hệ đại hiệp nổi tiếng giang hồ.”
Anh cứ chém gió, anh chém tiếp đi. Tôi không giờ mắc mưu của anh nữa, anh là đồ lừa đảo!
Tôi trợn mắt, xoay người đưa lưng về phía anh ta, không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh ta nữa.
Lừa tôi nói chẻ củi nấu cơm giặt giũ đều là tu hành, tu hành em gái anh, sao anh không tự tu đi! Vừa rồi suýt nữa thì giết tôi. . . . . . Nguyên nhân chưa giết tôi có khi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881059/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.