Mắt tôi mở to bằng nắp hộp sữa, nhìn chằm chằm vàobé gái mặc áo trắng tết bím tóc nhỏ kia. Ngay từ đầu tôi không nhận racho đến khi Lục Ly nhắc đến mấy chữ “bé gái áo trắng”, tôi mới nhớ racon ngốc này là ai.
Thật xui xẻo, ai dè lại gặp vào lúc này. . . . . .
Tôi vẫn chưa luyện thành đại hiệp tuyệt thế sao anh ta đã lên sàn rồi,thế này sao tôi có thể đạt được hình tượng uy vũ trong tâm trí non nớtcủa anh ta.
Khi tôi còn đang cào tường trong lòng, bên kia Lục Ly đã rút kiếm rarồi. Tôi thật sự không hiểu nổi, bây giờ Tiêu Long Vũ mới chỉ là bánhbao (người nào đó đã quên sự thật rằng mình cũng đang là bánh bao),vậymà Lục Ly vẫn muốn chơi trò nuôi thị nữ từ nhỏ. . . . . . Tên cầm thú. . . . . .
Tôi liếc loài người ngu xuẩn kia bằng nửa con mắt.
Nhưng không ngờ, ngay khi đại chiến đang hết sức căng thẳng, Đỗ Phương đứng bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng:
“Ly Nhi, dừng tay!”
Ngay sau đó là một ánh sáng bạc lóe lên, trong nháy mắt kiếm trong tay Lục Ly bắn ra xa hơn một mét, rơi xuống đất.
“Nếu Ly Nhi đã thích nha đầu này, vậy thì để vi sư nhận nó làm đồ đệ nhé?”
Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không mà Đỗ Phương vừa dứt lời thân thể nhỏ bé của Tiêu Long Vũ hơi cứng lại.
***
Vẻ mặt Lục Ly đơ ra rất lâu, cuối cùng vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-nam-phan-cong-cua-nam-phu-phan-dien/1881061/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.