Ánh trăng như nước, chuyện cũ xa xôi.
Mười năm trong núi, năm tháng tựa như một dải lụa mềm ngâm trong nước, êmdịu đẹp đẽ. Mà những ngày qua quả thật là một cơn ác mộng, như hòn đáném xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng. Nếu không phải Kế Diêu, nàng giờphút này chỉ sợ đã tự tuyệt ở Liễu Sao các. Nhớ tới Thư Thư, nàng khôngkhỏi rùng mình. Nguyên lai trên thế gian còn có nam nhân như vậy, cùngvới Kế Diêu hoàn toàn bất đồng. Nếu Kế Diêu là trời quang trăng sáng,hắn chính là sóng ngầm cuồn cuộn, nghĩ đến đây nàng âm thầm ảo não, mớivừa rồi hẳn là ỷ vào có Kế Diêu làm chỗ dựa, hung hăng mắng hắn vài câuhả giận.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều, dần dần bình tĩnh trở lại.
Nàng nằm xuống giường kéo chăn, nghĩ đến Kế Diêu vừa rồi ở trong này ngủ,dưới chăn giống như còn sót lại hơi ấm của hắn, một loại hơi thở làm cho người ta cảm thấy an lòng, chính là như người bệnh trông mong có thuốclâu ngày, rốt cuộc tâm định như nước.
Nàng bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, suy nghĩ dần dần trôi xa, mông lung vào giấc ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Kế Diêu đứng trước phòng Tiểu Từ, bàn tay nâng lên lạihạ xuống, qua vài lần, rốt cuộc gõ cửa. Không có động tĩnh.
Hắn nhìn chính mình một một đôi chân trần, bất đắc dĩ đập cửa, vẫn không có động tĩnh.
Trong lòng hắn cả kinh, đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường có người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hắn khẽ đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-vien-ngoc-an/2427557/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.