Đạo đãi khách của ThưThư hiển nhiên so với lần đầu tốt hơn rất nhiều, đặc biệt cấp cho TiểuTừ hai nha hoàn, một tên Tiểu Ngọc, một tên Tiểu Yên. Ban đầu Tiểu Từcòn nghĩ rằng Thư Thư có ý cải tà quy chánh, cũng có thành ý đãi khách.Qua một vài canh giờ nàng mới biết được, nguyên lai Thư Thư bất quá anbài bên người nàng hai giám thị. Mặc dù thuận tiện hơn một chút, nhưngbất cứ lúc nào Tiểu Ngọc và Tiểu Yên cũng thủ ở bên ngoài.
Xem ra các nàng cũng có chút công phu, hơi thở trầm ổn, phong thái nhanh nhẹn. Ở bên cạnh Tiểu Từ luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Tiểu Từ khónói được cái gì, dù sao các nàng cũng chỉ nghe lời Thư Thư. Chỉ có thểnói Thư Thư người này không dễ tin tưởng bất kỳ ai, mặc dù có lời hứahẹn của Kế Diêu nhưng vẫn đề phòng, sợ nàng chạy mất. Quả nhiên là lấylòng tiểu nhân đo dạ quân tử a, Tiểu Từ thực buồn bực nhìn những đóa hoa đỗ quyên bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến giờ phút này hoa đỗ quyên trên CẩmTú sơn cũng đang nở rộ, nhuộm hồng sắc xuân. Mà chính mình, giống nhưchim quyên, bị nhốt vào cái lồng giam nho nhỏ này. Thư Thư, thật đánggiận!
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến. Tiểu Từ nhìn thoáng qua độc xà, trong đầu bắt đầu đủ loại từ ngữ xỉ vả.
– “Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.” Hắn cười ha ha một tiếng, ý vị thâm trường. Tiểu Từ sửng sốt, nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, nhất thời sắc mặt ửng đỏ, một cỗ khí thế liền tan.
Thư Thư nhìn nàng,khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên da thịt trắng như tuyết nổi lên từngrạng mây hồng, dệt hoa trên gấm. Vẻ mặt như vậy, là vì người nào mà rựcrỡ. Hắn có chút không vui, trong lòng hậm hực.
Hắn phe phẩy quạt, thản nhiên nói: “Cô nương nếu cảm thấy bực bội khó chịu, chi bằng đến sau hoa viên đi dạo.”
Tiểu Từ nghe vậy nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời.
Hắn xoay người bước ra khỏi cửa. Tiểu Từ thấy hắn đi rồi, lập tức đứng dậyhướng về hậu hoa viên, Tiểu Ngọc Tiểu Yên theo sát phía sau.
Hậuhoa viên là một khu vườn xuân đầy màu sắc, muôn hoa đua màu khoe sắc,mắt nàng lấp lánh, quả thực so với ngồi trong phòng dễ chịu hơn.
Trên hành lang một vị nữ tử dựa vào bên tường, mi mắt buông xuống, nước mắtchưa khô. Tiểu Từ ngẩn ra, nhận ra đây là đây là Mộ Dung phu nhân ngàyhôm đó mình nhìn thấy trong phòng.
Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy nàng, vội lấy khăn lau nước mắt. Cười tiếp đón: “Tiểu Từ cô nương.”
Tiểu Từ đi qua, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ một chút thấp giọng nói: “Sưphụ ta có thể vài ngày nữa sẽ trở lại, phu nhân không cần quá mức đaubuồn.”
Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng: “Ta gả cho hắn đã mười năm, hắn suốt ngày bôn ba trong chốn giang hồ, thật vất vả lấy đượcchức vị minh chủ, ta nghĩ, cuối cùng hắn có thể ở mãi bên cạnh ta, không ngờ lại thành như thế này.”
– “Ông ta là minh chủ võ lâm?” Tiểu Từ mở to hai mắt, khó có thể tin.
Mộ Dung phu nhân cười khổ: “Hư danh có ích lợi gì? Bộ dáng này muốn hiệu lệnh minh chủ võ lâm còn không phải người si nói mộng.”
– “Phu nhân, ông ta nếu thân là mình chủ võ lâm, tự nhiên võ công cao cường, làm sao có thể dễ dàng trúng độc?”
– “Độc này không mùi không vị, mãi đến khi hắn mê man, ta mới biết được hắn trúng độc, may mắn Thư công tử trượng nghĩa tương trợ.”
–“Hắn?” Tiểu Từ vừa nghe nhắc đến mấy chữ “Trượng nghĩa tương trợ” vốnđịnh cười, nhưng thấy vẻ mặt u sầu của Mộ Dung phu nhân, lại nhịn xuống.
– “Chỉ sợ hắn có mưu đồ khác, phu nhân vẫn nên cẩn thận là tốthơn.” Tiểu Từ nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn không được, đem lời trong lòngnói ra.
– “Sẽ không, Thư công tử là người vô cùng tốt, sau khiphu quân trúng độc, bằng hữu trên giang hồ đều trốn không kịp, kính nhiviễn chi. Chỉ có Thư công tử niệm tình cũ, cố ý đem phu quân an bài vàoHọa Mi sơn trang dưỡng bệnh. Lại có lòng đi thỉnh sư phụ cô nương đếnchữa bệnh, thật sự là hoạn nạn gặp tri giao.”
– “Thật không?”Tiểu Từ vặn hỏi một câu, trong lòng nhưng lại có chút không tin. Nghĩđến những thủ đoạn của hắn, tâm nàng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
– “Thư công tử là người cực hào sảng, ra tay hào phóng, ở trên giang hồ rất có tiếng tăm, cô nương không biết sao?”
Xem ra tên này rất được lòng nhiều người. Tiểu Từ bĩu môi, không muốn ởtrước mặt Mộ Dung phu nhân nhiều lời, chỉ nói: “Ta sống ở vùng sơn dã,kiến thức hạn hẹp, đối với chuyện trên giang hồ thực sự biết rất ít.”
– “Thư công tử là người tốt, cô nương về sau sẽ biết.”
– “Ta mới không muốn cùng hắn có cái gì về sau, hy vọng vĩnh viễn đềukhông gặp lại hắn.” Tiểu Từ hừ một tiếng. Người tốt? Hắn nếu xem làngười tốt, trên đời này còn có ngươi xấu sao?
Mộ Dung phu nhâncười cười. Đột nhiên nói: “Ta thấy công tử đối với cô nương rất tốt,gian phòng cô nương đang ở tên là Bảo Quang các, nghe nói bên trong bàitrí đều là những thứ có giá trị, đủ để mua được vài con phố.”
– “Thật sự?” Tiểu Từ sửng sốt, nhớ tới cái bình nhỏ ngày hôm trước nàng đập nát.
Nàng không muốn tiếp tục cùng Mộ Dung phu nhân nói chuyện phiếm, đứng dậycáo từ, trở về phòng. Quả nhiên, không nhìn kỹ, nàng cũng không chú ýtới cánh cửa phòng được đẽo gọt trang trí rất khéo léo.
Một bảng gỗ nhỏ, ở trên viết ba chữ nhỏ nhắn tinh tế “Bảo quang các”, như một đóa hoa không hề hấp dẫn người chú ý.
Nàng cười đánh giá cách bài trí trong phòng, cầm lên đặt xuống. Âm thầm nghĩ rằng, hắn nếu lại khi dễ nàng, nàng sẽ đem cả căn phòng này phá nát,làm cho hắn tức chơi! Nghĩ đến đây, “Phì” cười một tiếng, cảm thấy chính mình không sợ gì mà không ra đòn sát thủ.
Thư Thư lại đi vào, vẻ mặt có chút hòa hoãn. Nhìn thấy nàng bộ dáng thập phần vui vẻ, có chút kinh ngạc hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Tiểu Từ giơ lên một cái bình, hỏi: “Cái này bao nhiêu bạc?”
– “Không nhiều lắm, ước chừng năm trăm lượng.”
Không nhiều lắm? Năm trăm lượng! Tiểu Từ ngẩn ra, không đủ, đặt xuống. Lạicầm lên một ống đựng bút bằng phỉ thúy, hỏi: “Còn cái này?”
– “Trên dưới một trăm hai.”
Nga, vẫn chưa đủ. Cuối cùng cầm lấy một con bạch ngọc tì hưu nho nhỏ hỏi: “Cái này?”
Thư Thư chau mày: “Vật nhỏ không nhớ rõ.” Hắn không hiểu vì sao nàng đối với những đồ vật này nổi lên hứng thú.
Con Tỳ Hưu, không phải Kỳ Hưu không có ở Việt Nam. Nó là sản phẩm tưởngtượng của người Trung Quốc. Hình dáng giống con Kỳ Lân nhưng dài ngườihơn 1 chút vì là rồng con. Trong truyền thuyết về con rồng ở Trung Quốc, Tỳ Hưu là con út (con thứ 9),sinh ra bị dị tật bẩm sinh, không có hậumôn. Vì bị dị tật nặng như vậy, lại không có đội ngũ Đại phu cao cấp vàphương tiện cứu chữa hiện đại nên sau vài ngày chào đời, Tỳ Hưu thăngthiên. Ngọc Hoàng Thượng đế thấy Tỳ Hưu khóc oe oe thảm thương nên rấtlấy làm đau xót, cho rằng đó là lỗi của mình gây ra nên đã cho Tỳ Hưutrở lại nhân gian, hiển linh thành thần.
Tiểu Từ kiênquyết đem tì hưu ném trên mặt đất, sau đó chống nạnh cười nói: “Nếu lầnsau còn khi dễ ta, ta liền đập tan một ngàn lượng vật của ngươi, hừ hừ.” Nàng tự nhận là uy hiếp này rất kinh sợ, nhưng ánh mắt Thư Thư cũngkhông động một phần, cười như không có chuyện gì.
Tiểu Từ kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn những mảnh vỡ trên mặtđất, chính mình cảm thấy đau lòng. Xem ra làm người xấu không phải cứmuốn là được. Nàng thở dài một tiếng, vừa mới nảy sinh biện pháp áp chếhắn xem ra không có hiệu quả! Uổng phí hy sinh một cái bạch ngọc tì hưu.
Thư Thư giống như thực lo lắng cho nàng, thường thường dạo qua Bảo Quangcác vài vòng, cũng không nói gì, lại không biết đang nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt âm tình bất định đảo qua trên người nàng, làm cho lông tơ trênngười nàng đều dựng đứng.
Ngày thứ hai, Thư Thư coi như so với hôm qua thân thiện hơn vài phần, cố ý sai người mang tới cho nàng mấy bộ y phục.
Vài món sam y mùa xuân, vừa nhìn đều là chất liệu thượng hạng. Tiểu Từ vốnkhông muốn cảm kích, thế nhưng bị hắn một đường cưỡng ép từ Cẩm Tú sơnvề đây, một bộ y phục để tắm rửa cũng không có, y phục trên người mặc đã qua năm ngày, lại ở trà lâu bị chính mình tự tay xé rách, sớm chật vậtkhông chịu nổi.
- “Tiểu Yên, ta muốn tắm rửa, phải đi nơi nào?”
Tiểu Yên chần chừ một lát, nói: “Ta đi hỏi chủ nhân.”
Chỉ chốc lát, nàng trở về, nói: “Cô nương, mời đi theo ta.”
Tiểu Yên dẫn đường, Tiểu Ngọc theo phía sau, đưa Tiểu Từ đến một cái hồ tắmsau viện, nghĩ là ôn tuyền từ trên núi dẫn xuống, nước bên trong lượn lờ bốc lên một tầng hơi nước mỏng manh, tỏa ra mùi vị ôn nhuận.
- “Cô nương, mời.”
Tiểu Từ nhìn hai người không hề có ý tứ rời đi, sắc mặt đỏ lên, nói: “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn ta tắm sao?”
- “Nô tỳ không dám, đây là phân phó của chủ nhân, mời cô nương.”
Tiểu Từ cắn răng hận một tiếng “Thư Thư”, thấp giọng nói: “Các ngươi cầmquần áo chờ ở bên ngoài, chờ ta tắm xong, sẽ gọi các ngươi vào. Ta không có quần áo tự nhiên sẽ không chạy được, cái này nhị vị có thể yên tâm.”
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Yên liếc nhìn nhau, rốt cục cầm quần áo đi ra ngoài.
Tiểu Từ thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo bước xuống ôn tuyền. Nước trong hồ có độ ấm vừa vặn thích hợp với da thịt, trong nước còn có một cái thápbạch ngọc, cỏ thể nửa nằm nửa ngồi dựa vào, đem thân thể ngâm trongnước. Nàng chậm rãi khuấy đảo dòng nước, nhìn cột nước ở trên da thịtnõn nà lăn xuống, đột nhiên nhớ tới ngày trước Kế Diêu ở giữa ôn tuyền.Mặc dù không có người, nàng cũng bất giác bưng kín hai má, chỉ cảm thấyda thịt phi thường nóng, một màn kia nhưng lại rõ ràng ngay trước mắt,giống như nhìn thấy những bọt nước loang loáng trên ngực hắn.
Tiểu Ngọc giơ quần áo trong tay nói: “Nàng nói chúng ta cầm quần áo của nàng, nàng không thể chạy.”
- “Nàng sẽ không mặc y phục bẩn chạy sao?”
Thư Thư cười lạnh, nha đầu kia, tựa như một con chim non không an phận. Hắn nghe bên trong có tiếng nước liền thoáng yên tâm, bàn tay vén màn lênchần chừ một chút lại buông.
Kia một ngày ở Liễu Sao các, hắn vốn định tự mình kiểm tra, lại bị Kế Diêu cắt ngang. Mà nay, không biết như thế nào, lại không có sự ngoan tuyệt như lúc đó, hắn sợ nàng đối vớimình càng thêm chán ghét.
Tiểu Ngọc lên tiếng, vén rèm đi vào.
Tiểu Từ kinh hô một tiếng, trầm trong nước.
Tiểu Ngọc cười nói: “Cô nương, ta đem y phục tới.”
Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, nói: “Ngươi đặt ở bên cạnh đi.”
- “Công tử muốn ta mặc cho cô nương.”
Tiểu Từ vừa thẹn vừa vội, nói: “Ta tự làm được.”
Thư Thư ở ngoài rèm thong thả nói: “Nếu không cho nàng ta thị hầu, bản công tử đích thân giúp ngươi.” Nói xong dùng quạt vén rèm lên, leng keng,trong lúc đó, quạt giấy nửa tiến nửa lui, trêu đùa những hạt châu trênbức rèm, trong lòng Tiểu Từ kinh hoảng.
Thư Thư chết tiệt! Thậtsự là ti bỉ hạ lưu! Tiểu Từ cắn răng, từ trong dòng nước đứng lên, bọtnước chảy xuống, da thịt nàng như khối noãn ngọc tỏa sáng rực rỡ, dángngười thướt tha đầy đặn.
Tiểu Ngọc đem y phục khoác vào trên người nàng, cẩn thận trên dưới đánh giá, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Tiểu Từ rất không tự nhiên, có chút xấu hổ, ảo não buồn bực: “Tiểu Ngọc,ngươi nhìn cái gì? Trên người ngươi không phải cũng có sao?”
Tiểu Ngọc “phì” cười thành tiếng, nháy mắt mấy cái: “Là chủ nhân muốn ta xem, trên người cô nương phải hay không có cái gì đó.”
Tiểu Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, Thư Thư, quả nhiên cho tới bây giờ không có ý gì tốt. Lúc nàng tắm rửa còn phái người đến quan sát, sau đó một hồiphải tỉ mỉ báo lại cho hắn sao? Tiểu Từ suýt nữa hôn mê, hận không thểgiờ phút này đem Thư Thư nướng ăn.
Tiểu Ngọc giúp nàng mặc quần áo xong lập tức đi ra ngoài, sau đó đối với Thư Thư đang ở ngoài rèm bẩm báo: “Có hai cái.”
- “Hai cái?” Thư Thư ngạc nhiên nói.
- “Vâng, một cái bên cánh tay trái, giống một đóa hoa anh túc, cái kia ở bên cánh tay phải, là một chấm nhỏ hình tròn.”
- “Cánh tay phải?” Thư Thư lẩm nhẩm một tiếng, giật mình nhẹ nhàng cười, trong ngực không hiểu sao khẽ động.
Tiểu Từ đứng ở bên trong, rõ ràng nghe thấy Thư Thư và Tiểu Ngọc nói chuyện, tức giận nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ như rạng mây đỏ trải rộng,nhưng không có dũng khí đẩy mành đi ra trừng mắt với tên độc xà kia. Hắn ngay cả trên người nàng có bao nhiêu hồng ấn đều hỏi rành mạch. Thật sự là nhục nhã, nàng giờ phút này thật muốn một kiếm giết chết hắn, lạingượng ngùng ngay cả một bước chân cũng không đi nổi.
Đợi hồilâu, bên ngoài rốt cuộc không có người. Tiểu Từ hít sâu một hơi, cảmthấy tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng đẩy bức rèm che, bỗng nhiênđập vào mắt là khuôn mặt Thư Thư ý vị thâm trường, nụ cười ái muội nhưtìm tòi nghiên cứu, cười gian, cười xấu xa! Tiểu Từ mặt bắt đầu nóngbừng, ánh mắt không có điểm dừng. Nàng cắn môi, nắm quyền, trong lòng tự nhủ: quân tử báo thù, mười năm không muộn. Quên đi, cừu cũng không cầnbáo, vĩnh viễn không thấy hắn là tốt nhất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]