Từ Định Châu đến Kinh thành không quá một ngày. Tới Họa Mi sơn trang trời đã tối như mực.
Tiểu Từ bị bắt xuống xe ngựa, chỉ thấy một tòa trang viên rộng lớn hùng cứtrong bóng đêm. Có bóng người qua lại, nhưng cũng thập phần yên tĩnh.Nếu không phải Thư Thư ở phía sau nàng tràn một cỗ lãnh khí, trang viênnày thực giống những ngôi nhà bình thường, lộ ra vẻ tĩnh mịch cùng yênbình.
Người trông cửa đối với Thư Thư rất cung kính, xưng hô một tiếng: “Chủ nhân.”
Tiểu Từ dọc đường bị Thư Thư nắm chặt cánh tay, trực tiếp xuyên qua mấy gian lầu các, đến một cái đình viện. Đột nhiên từ trong phòng vang lên mộttiếng khóc kiềm nén.
Thư Thư đẩy cửa phòng, trong phòng một phụnhân xinh đẹp cả kinh ngẩng đầu, trên mặt đong đầy nước mắt. Nàng nhìnvề phía Thư Thư nhẹ nhàng cúi chào, thanh âm nghẹn ngào tuyệt vọng:“Thuốc lão gia uống ngay cả một chút công hiệu cũng không có.”
– “Mộ Dung phu nhân, bà cứ khóc sướt mướt như vậy minh chủ có thể tốt lên sao?” Thư Thư khẩu khí lạnh nhạt lại không kiên nhẫn.
Phu nhân kia giật mình, cố nén tiếng nức nở, chỉ có đôi mắt vẫn còn hồng, điềm đạm đáng yêu.
Thư Thư bước lên nhìn thoáng qua người trên giường, quay đầu chau mày nhìn Tiểu Từ: “Ngươi có thể giải độc không?”
Tiểu Từ chần chừ một lát: “Ta chỉ biết một chút.”
Thư Thư kéo Tiểu Từ đến bên giường.
Người nằm trên giường là một trung niên nam nhân. Sắc mặt hồng nhuận antường, chỉ như đang ngủ mơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-vien-ngoc-an/2427555/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.