Kế Diêu chạy như trốnkhỏi trống trơn đài, thật lâu mới dừng bước chân. Ngón tay đặt trên môi, có chút đau. Nơi nàng cắn để lại một vết rách nho nhỏ, trở thành mộtcái gì đó, không thể đụng vào, một sự va chạm nhẹ cũng khiến lòng hắndao động. Hắn buôn tay, bật dậy bỏ chạy thật nhanh. Từa hồ tiếng gióthổi bên tai có thể thổi tan đi sự khác thường trong lòng.
Sươngmù dần nhạt, núi rừng như từ trong mộng tỉnh lại, cây cối tươi mát. Haibên đường lục tục có vài người vội vàng xuống núi, đối diện lại có người hướng lên núi, hắn cẩm y hoa phục, phong thái không tầm thường. Đứngbên những sơn dân chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. KếDiêu không khỏi nhìn thêm vài lần.
Đường núi chật hẹp, ánh mắthắn khẽ đảo qua, ở trên mặt Kế Diêu dừng lại một lát. Kế Diêu chỉ cảmthấy ánh mắt của hắn dường như có thể câu hồn đoạt phách, thủy mà lượng, lại lộ ra khí lạnh.
Ở trước cổng Đào cư phơi dược thảo, ngón tay Tiểu Từ nhẹ nhàng xoa xoa cái sọt đựng đủ loại dược thảo, không yênlòng. Trước mắt vẫn là hình ảnh ánh mặt trời chiếu thẳng lên trống trơnđài, đó là ánh sáng đẹp nhất mà mười bảy năm qua nàng gặp.
Sắc mặt nàng dần dần ửng đỏ như son, si mê ngây dại rồi lại buồn vô cớ.
– “Quấy rầy!”
Tiểu Từ bỗng cả kinh, không biết từ lúc nào đã có một nam tử đứng trước mặtnàng. Nàng đề phòng đứng lên. Tức thì từ trong ống tay áo thủ sẵn mộtcái chai nho nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-vien-ngoc-an/2427553/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.