Ngày hôm đó, tuyết bay đầy trời, rõ ràng là một nơi mà thành thị không mấy thanh lương ở phương nam, thế nhưng năm ấy lại nổi lên một trận bão tuyết thật hiếm thấy. Dì nhỏ nói cho cô biết, việc này nhất định là dấu hiệu của ông trời, muốn báo cho cô biết Người sẽ đem đến cho cô một người mà cô khó quên nhất trong đời- tựa như việc nhìn thấy tuyết bay đầy trời một cách bất bình thường vậy- trọn đời khó quên. Và quả thật dì nhỏ đã nói đúng, cô thật sự vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó. Ngày đó, cha cô đạp tuyết đi đến, bên tay phải dắt theo một thiếu niên anh tuấn nhưng lại cực kì lạnh lùng tiến vào.
“Miên Miên, đây là anh hai của con, Hiệp Hiên Viên.”
Cô ngẩng đầu nhìn người anh hai quá đỗi anh tuấn của cô, ngoan ngoãn ngọt ngào kêu “Anh hai, nhĩ hảo, em là Miên Miên.”
Hiệp Hiên Viên chính là lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái, tiếp theo đem ánh mắt dời về phía cây mai phía sau cô, tuyệt nhiên không hề nói một tiếng. Chính ngay lúc đó cô cũng
không có ngờ được rằng người thiếu niên cao ngạo, lạnh lùng, tự cao tự đại ấy lại trở thành sinh mệnh duy nhất của cô, chúa tể của cô. Đó là cấm kỵ! Đó là loạn luân! Anh em ruột lên giường ghê tởm! Thì ra là hạnh phúc của cô chẳng qua là hoa trong nhà kiếng, trăng nơi đáy nước,hình thành ở một mảnh hư vô, vừa đụng liền tan biến...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.